Chapter 8 (final chapter)
Hôm nay sân trường sôi động hẳn, những học sinh kia đã cho người trang trí nơi đây, làm cho sân trường như một buổi lễ hội. Những quầy bán đồ ăn thật là nhiều, món nào cũng đắt như nhau, còn có người diễn ảo thuật thật hứng thú. Changmin, Junsu và Yoochun tìm hai người kia mãi mà không thấy họ đâu. Đương nhiên, Jaejoong và Yunho đang thực hiện kế hoạch của họ thì làm sao ba người kia có thể tìm thấy.
“Mời em Kim Junsu, lớp 2G, lên văn phòng, có chuyện gấp”- Tiếng của một cô giáo làm việc trên văn phòng vang lên từ chiếc loa phóng thanh. Cả sân trường đều ngạc nhiên, Junsu nhìn Yoochun và Changmin, cũng chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra.
Họ ngay lập tức đi lên văn phòng xem đã xảy ra chuyện gì, và một khi mở cửa văn phòng thì đã thấy Jaejoong và Yunho đứng đó. Cách họ không xa là những thầy cô khác và một thành viên trong đội của Junsu. Gương mặt mỗi người đều tỏ ra lo lắng và như là có chuyện buồn gì đó. Cậu bước đến hỏi đã xảy ra chuyện gì thì Jaejoong nói rằng thành viên trong đội chạy tiếp sức của Junsu đã bị trật chân.
“Tại sao lại như vậy?”- Junsu ngạc nhiên khi nghe được tin này. Tại sao cậu học sinh kia lại đột nhiên bị trật chân vào lúc này? Đội của cậu chỉ còn 4 người thì làm sao tham gia cuộc thi. Vậy là chưa đấu thì đã bại.
“Tớ xin lỗi.”- Cậu học sinh bị thương ngồi trên ghế ở giữa phòng y tế buồn bã lên tiếng. –“Chỉ vì tớ không cẩn thận nên đã trượt chân té xuống vài nấc thang, do vậy mới bị trật chân.”
“Cũng may là tớ và Jaejoong cùng lúc gặp được cậu ấy, nên mới đưa cậu ấy lên phòng y tế.”- Yunho giải thích về sự hiện diện của họ nơi đây. Có phải thật là do cậu học sinh kia ngã cầu thang hay không?
“Vậy bây giờ phải xử sao? Đội của Junsu chỉ có 4 người thôi.”- Changmin ngay lập tức nghĩ đến cuộc thi quan trọng ngày hôm nay. Chuyện này sớm không xảy ra, muộn không xảy ra mà lại xảy ra vào ngày hôm nay. Thật là trùng hợp không thể tưởng.
Mọi người vẫn chưa biết phải xử sao, đó cũng là lí do thầy hiệu trưởng gọi Junsu đến đây. Bởi vì cậu là trưởng nhóm nên nhất định phải biết và phải nghĩ ra cách giải quyết. Junsu thật rất lo rằng họ không thể tiếp tục tham gia cuộc thi. Nhìn thấy cậu như thế, Yoochun cũng không vui vẻ gì. Thật sự anh rất muốn thắng cuộc thi này để lấy được khăn quàng và tặng nó cho cậu với lời tỏ tình, nhưng nếu vì cậu học sinh bị thương kia mà đội Junsu không thể tham gia cuộc thi thì anh thắng cũng không được vui gì. Và món quà tặng sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Mọi người đang cố gắng suy nghĩ cách giải quyết thì Jaejoong đã phát biểu ý kiến riêng của anh. –“Nếu như đội của Junsu thiếu một người thì hãy tìm một người khác mà thay thế cậu ta. Em nghĩ nếu chúng ta giải thích rõ chuyện này trước trường, nói rõ lý do thay người vào phút cuối thì tất cà các học sinh trong trường sẽ thông cảm cho chúng ta.”
Junsu cũng cho rằng đó là một cách trong lúc không tìm được cách nào. – “Nhưng ai sẽ là người thay thế cho cậu ta.”
“Yunho đi.”- Jaejoong nhanh chóng đề ra ý kiến khi Junsu có vẻ đồng ý với anh. –“Cậu ta chạy cũng rất nhanh.”
Tất cả mọi người nhìn về hướng Yunho, Junsu nghĩ ngợi thật lâu, cậu chỉ còn cách đó để giải quyết vần đề này thôi. Thầy hiệu trưởng đã hỏi cậu xem cậu thấy thế nào, dù sao cậu cũng là trưởng nhóm. –“Em cũng đồng ý cho Yunho thay thế.”
Nhưng sức lực của Yunho như thế nào không ai biết được, bởi vì anh chưa một lần tham gia cuộc thi này. Đoạn Yoochun như đã nghĩ ra được gì đó, anh lên tiếng.
“Em có một ý kiến không biết có được hay không?”- Thầy hiểu trưởng nói với anh rằng anh cứ việc nói ra. –“Như thế này, bởi vì anh Yunho lần đầu tiên tham gia cuộc thi này, như vậy thì em sẽ thay đổi thứ tự chạy của đội em, như thế sẽ được công bằng hơn.”
Yoochun là người chạy cuối cùng bởi vì anh có tiềm chất thể thao nhất đội, là người chạy nhanh nhất, nhưng vì đội Junsu có thành viên bị thương và Yunho đã thay thế, nên sẽ gặp chút gắc rối và sẽ yếu thế hơn đội anh. Do vậy Yoochun đã quyết định anh sẽ trở thành người đầu tiên chạy trong đội, như thế sẽ công bằng hơn. Thế nhưng khi nghe anh nói thế, Junsu đã không đồng ý. Chạy tiếp sức tuy rằng nói đến sự hợp tác của toàn đội, nhưng người chạy cuối cùng vẫn là quan trọng nhất, thắng hay thua là phụ thuộc vào người đó. Và vì thế cậu đã nói rằng nếu như Yoochun từ người chạy cuối cùng của đội anh ta trở thành người chạy đầu tiên thì cậu cũng sẽ như vậy. Hai trưởng nhóm cùng thay đổi vị trí sẽ không gây ra sự hỗn loạn trong nhóm, lời bàn tán thị phi trong học sinh và sẽ công bằng với cả hai đội. Dù sao cũng là do thành viên trong đội Junsu đã không cẩn thận nên mới xảy ra chuyện đáng tiếc này.
*
*
Và như thế, cuộc thi đã bắt đầu, Junsu và Yoochun đứng vào chỗ của đội mình và chuẩn bị sẵn sàng. Jaejoong và Changmin thì ngồi trên dãy ghế dành cho khán giả. Cậu không ngừng cười mỉm chi như có chuyện gì đó vui lắm, và đó đã làm cho Changmin thấy nghi ngờ. Có người đã bị thương, Yunho lại phải ra thi chạy giúp Junsu, còn là người chạy cuối cùng, tại sao cậu lại không có chút lo lắng và hồi hộp nào. Nhưng với đầu óc thông minh của anh thì không mất bao lâu đã phần nào đoán ra tại sao.
“Jaejoong hyung, nói thật cho em biết việc cậu học sinh kia té cầu thang có liên quan đến anh và Yunho hyung hay không?”- Anh điềm tĩnh hỏi cậu.
Cậu thì chẳng ngạc nhiên gì khi biết cậu em trai này có thể đoán ra nhanh đến thế, nhưng cho anh ta biết cũng không có hại gì, cậu quay sang nhìn anh mỉm cười, nụ cười quyến rũ vốn có. –“Nói có thì cũng không phải, nhưng nói không thì cũng không đúng.”
“Vậy chứ hai hyung đã làm gì?”- Anh chẳng hiểu ý của Jaejoong là gì.
“Chỉ là để một cái vỏ chuối trên bậc thang. Ai ngờ được cậu ta lại không nhìn thấy nó mà dẫm phải.”- Jaejoong thật không phải là người đơn giản. Cậu nói với nụ cười vẫn hiện rõ trên đôi môi hồng như thể đó chẳng quan trọng và chẳng liên qua gì đến cậu.
Thì ra đây là kế hoạch của cậu và Yunho, để vỏ chuối ngay bậc cầu thang, đợi cho đến khi cậu học sinh tội nghiệp kia đi ngang qua, gọi tên cậu ta để cậu ta bất cẩn đạp lên nó và té xuống mấy bậc thang. Họ làm vậy chỉ vì có thể đưa Yunho vào trong cuộc thi và dường như Jaejoong biết rõ Yoochun sẽ quyết định thay đổi thứ tự chạy của cả đội, biết trước Yunho sẽ là người chạy cuối cùng cho đội của Junsu. Cậu chắc chắn được phần thắng sẽ nằm trong tay Yoochun, rồi thì những chuyện xảy ra sau đó. Bây giờ cậu chỉ ngồi đó mà chờ xem màn kịch xuất sắc của người bạn trai và màn tỏ tình lãng mạn của Yoochun và Junsu.
Khi tiếng còi ra hiệu bắt đầu vang lên, Yoochun và Junsu đã bắt đầu chạy trong khung chạy của họ, tay thì cầm ống đồng để khi chạy đến cho người tiếp theo sẽ đưa cho họ. Tốc độ của hai người không thể nào diễn tả được, nhanh đến không tưởng tượng. Những ngọn gió mạnh không ngừng thổi ngang qua người họ, nhưng vẫn không sao làm suy giảm tốc độ kia. Nếu như họ là là người chạy cuối cùng của đội mình thì có lẽ sẽ bất phân thắng bại. Trong lòng Junsu thật muốn cuộc thi này trôi qua thật nhanh, để rồi sau đó cậu sẽ mang hết can đảm của bản thân mà nói với anh những gì trong lòng cậu. Còn anh, không biết rồi ai sẽ thắng trận đấu này, nhưng nếu anh dành được cái khăn quàng giải thưởng kia thì người đầu tiên anh ôm lấy sẽ là cậu, người anh tặng nó cho sẽ là cậu, và người đầu tiên anh tỏ tình với cũng chính là cậu.
Khoảng cách giữa hai người thật gần, ngay cả khi họ đưa ống đồng cho thành viên tiếp theo thì cũng chỉ cách nhau trong nháy mắt. Sau khi chạy hết phần của bản thân, họ chỉ có thể đứng phía ngoài cổ vũ và tin tưởng vào những người bạn kia, mong rằng họ sẽ giành được phần thắng. Những người kia cũng cố gắng chạy hết sức của mình, cho đến đích và chuyền ống đồng cho người tiếp theo. Người này đến người kia thay phiên nhau chạy và rồi thì cũng đến phần chạy của Yunho, người chạy cuối cùng của nhóm. Anh đứng trong tư thế sẵn sàng và như là rất nghiêm túc thi đấu, nhưng trong lòng đã có sẵn kế hoạch. Và rồi khi cầm lấy ống đồng chuyền từ thành viên trước, Yunho như dồn hết sức của mình chạy thật nhanh. Trông như thế thôi chứ thật ra anh chưa chạy bằng thực lực thật sự của mình. Anh đã cố gắng chạy chậm lại để tên đối thủ qua mặt. Và để cho người xem không nghi ngờ, anh cố gắng giữ khoảng cách giữa anh và tên kia thật ngắn. Rồi cuối cùng tên kia chỉ về đích trước anh với khoảng thời gian là 3 giây ngắn ngủi.
Cũng vì thế mà đội Yoochun đã thắng cuộc thi chạy tiếp sức của năm nay. Anh vui mừng quay sang Junsu, người đang đứng bên cạnh, và ôm chầm lấy cậu. Anh đã vui đến nỗi không còn để ý đến người mà anh đang ôm chặt kia đang ngượng ngùng đến hai đôi má đỏ ửng. Trái tim cậu đập nhanh, loạn nhịp và lồng ngực như có người bóp chặt, khó thở vô cùng. Cậu chẳng biết phải làm gì, phải phản ứng như thế nào, chỉ đành đứng ngây ra đó để anh ôm lấy cậu vào lòng. Trong lòng Junsu biết rõ chỉ có mỗi anh có khả năng làm cho cậu cảm thấy như bây giờ, làm cho cậu hồi hộp và tim đập mạnh. Được một lúc, anh nới lỏng vòng tay và nhìn thẳng vào cậu mỉm cười thật tươi, và cậu đã nói lời chúc mừng với anh.
Thầy hiệu trưởng chính tay đưa cho Yoochun giải trưởng của năm nay, chiếc khăn quàng đặc trưng của trường. Mọi người hò hét, chúc mừng anh và những thành viên trong đội. Junsu thay mặt cả đội của mình nói lời chúc mừng đến anh một lần nữa. Cậu chủ động ôm lấy anh, và lợi dụng cơ hội ngắn ngủi đó, nói nhỏ bên lỗ tai của anh. –“Tớ sẽ đợi cậu ở nơi cũ.”- Nói xong những gì cần nói cậu buông anh ra, để cho anh ngây người ra đó chẳng hiểu điều gì. Và trước khi anh có phản ứng gì thì cậu đã rời khỏi, biến mất trong đám học sinh đông đúc. Họ thay phiên nhau, hết người này đến người kia chúc mừng anh. Lời chúc mừng, tiếng reo hò vang lên khắp nơi trong sân trường. Ai nấy cũng phấn khởi.
Jaejoong bước đến cạnh Yunho và nói cho anh biết anh đã làm rất tốt, phải nói là diễn rất tốt, và anh chỉ mỉm cười với câu. –“Tớ mà!”
~~***~~
Bước lại gốc cây quen thuộc, nơi chỉ dành riêng cho họ, Yoochun mỉm cười nhìn xuống chiếc khăn quàng trên tay. Khác với không khí trong sân trường, nơi đây thật yên tình, giống như lần đầu tiên anh nghe cậu tâm sự với tấm ảnh của mẹ. Chỉ có âm thanh của những ngọn khó, tiếng líu lo của những con chim, âm thanh của thiên nhiên. Từ xa thì anh đã nhìn thấy cậu, đang ngồi đó, dựa lưng lên gốc cây. Cậu đã ở đó tự khi nào, còn anh vất vả lắm mới thoát khỏi đám học sinh bao vây, nếu không nhờ sự giúp đỡ của ba người kia thì có lẽ bây giờ anh vẫn còn trong sân trường. Nghe thấy có tiếng bước chân tiến tới, Junsu quay sang nhìn về hướng anh đang đi đến. Cậu khẽ đứng dậy, và đã nhanh chóng giấu gói quà mà cậu muốn tặng cho anh, là hộp chocolate mà cậu đã nhận đươc từ hiệu trưởng cho danh hiệu ‘công chúa’ của trường.
Họ mặt đối mặt, cách nhau chỉ khoảng 3, 4 bước chân. Hai bóng dáng đứng dưới thân cây rậm rạp, xung quanh chẳng có một bóng người, bao vây họ chỉ là một bức tranh thiên nhiên. Nhìn đối phương thật lâu, Junsu thấy tim mình lại đập thật nhanh, nhịp đập thật lớn, không biết với khoảng cách gần như bây giờ Yoochun có nghe được hay không. Nếu anh thật nghe được thì sẽ mất mặt lắm. Nhưng cậu đừng lo, ngay cả Yoochun cũng có cách nghĩ như cậu, bởi vì tim anh cũng đang đập loạn trong đấy.
“Tớ…”- Khó lắm họ mới có thể cất tiếng nói đầu tiên, thế mà đối phương cũng cùng một lúc lên tiếng.
Họ nhìn nhau mà chữ thứ 2 phát ra cũng chung một tiếng. –“Cậu…”
Cứ tớ và cậu thế này chắc đến mai họ cũng chẳng nói được chữ nào với đối phương. Junsu lấy hết can đảm của mình ra rồi nói. –“Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Junsu ngước lên nhìn anh. Chưa bao giờ cậu thấy bối rối như bây giờ, muốn mở lời nói chuyện cũng khó khăn đến thế. Cậu càng lúc càng hiểu rõ tại sao Yunho lại ngần ngại không dám tỏ tình với Jaejoong cho dù anh thật rất yêu cậu. Nhưng rồi Junsu đã tự nói với bản thân mình cho dù khó nói đến cỡ nào thì cậu cũng phải nói. Anh đã làm nhiều chuyện cho cậu, không lẽ chỉ một chuyện nhỏ như vậy mà cậu không thể nói ra vì anh hay sao.
“Cái này tặng cho cậu…”- Cậu đưa ra trước mặt anh hộp chocolate mà cậu đã giữa nãy giờ ở phía sau lưng. Cuối mặt xuống nhìn thảm cỏ, cậu ngượng ngùng và không dám nhìn thắng vào mắt anh.
“Tớ có cái này tặng cậu.”- Yoochun cùng một lúc đưa ra cái khăn quàng đã gói lại trong chiếc hộp trang nhã. Hai người họ đưa ra trước đối phương món quà định tặng. Rồi khi Junsu nghe anh nói là có đồ tặng cho mình, cậu lại ngẩn đầu lên nhìn anh. –“Là khăn quàng mà tớ đã thắng được vừa rồi.”
Junsu không tin được. Anh vì cậu mà tham gia cuộc thi đó hay sao. Để lấy được giải thưởng này để tặng cho cậu. Junsu cảm động đến nỗi không nói nên lời. Cậu ghét bản thân mình tại sao lại trở nên nhút nhát như lúc này, nói yêu một người mà cũng không có đủ can đảm, chỉ có thể lắp bắp nói. –“Tớ…tớ…”- Cậu đã tập nói bao nhiêu lần, đã viết ra trên giấy một đoạn ‘diễn văn’ dài thật là dài, mong rằng có thể nói với anh vào lúc này, nhưng sao bây giờ lời nói đã ở đầu môi mà không sao cất lên thành tiếng.
“Tớ… tớ… cậu…”- Đó là những gì mà cậu có thể cất lên thành lời. Gương mặt cậu đã dần đỏ vì ngượng ngùng còn đôi mà đã nóng bừng lên, ngay cả nhìn thẳng vào mắt anh cậu cũng không thể. Cậu nhìn tất cả những gì chung quanh ngoại trừ đôi mắt của người cậu yêu.
Đang thật bối bối và cố trấn tĩnh bản thân để có thể nói với anh dù ít nhất chỉ có 3 chữ ‘tớ yêu cậu’ đơn giản, cậu ngạc nhiên khi vòng tay của anh ôm chặt lấy cả người cậu. Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy Junsu bối rối như thế thì cơ thể anh đã tự di chuyển đến gần cậu, đôi tay ôm lấy cậu vào lòng. Đó không phải là cái ôm mà cậu cảm nhận được vừa rồi, khi anh thắng trong cuộc thi. Vòng tay của anh lúc này chứa đựng đầy tình cảm và ấm áp lắm. Anh ôm cậu không quá chặt và cũng không quá lỏng, chỉ vừa đủ để cậu có thể chìm đắm trong tình yêu của anh. Hai trái tim đang đập lên từng nhịp đập yêu thương. Cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ người anh, tiếng tim đập nhanh từ ngực của anh, và chắc rằng anh cũng có cảm nhận như cậu.
“Junsu àh… cậu không cần phải nói… tớ đã hiểu hết tất cả.” – Yoochun nhắm hờ đôi mắt. Không biết từ khi nào mà anh có thể biết được, hiểu được những gì cậu muốn nói. Cái đó có phải là thứ người ta thường nói ‘tâm linh tương thông’ hay không? -“Tớ yêu cậu, Kim Junsu.”
Và anh đã nói ra được những gì anh muốn nói, chỉ ba chữ đơn giản nhưng đã chứa đựng bao nhiêu cảm tình của anh, những tình cảm thầm kín. Giọt nước mắt đầu tiên đã lăn dài trên đôi mà phúng phính của cậu, giọt nước mắt hạnh phúc. Cậu vui lắm, vào giây phút cậu nghe được anh nói rằng anh yêu cậu, cậu mới biết rằng cậu mong được nghe câu nói đó đến thế nào.
Dựa lên vai anh, cậu mỉm cười hạnh phúc với câu. –“Tớ cũng yêu cậu, Park Yoochun.”
Không có gì hạnh phúc hơn việc tỏ tình với người mình yêu thương nhất và nghe được người kia nói yêu mình. Park Yoochun vào lúc này đây cảm thấy anh là người hạnh phúc nhất trên đời và Kim Junsu cũng thế. Đứng dưới gốc cây quen thuộc, họ trao cho nhau món quà ý nghĩa nhất, chiếc khăn quàng Yoochun đã thắng được trong cuộc thi thể thao và hộp chocolate Junsu đã nhận được từ danh hiệu ‘công chúa’ của trường năm nay. Dĩ nhiên không thiếu những nụ hôn nồng nàn, chứa chan tình cảm. Truyền thuyết đã nói rằng nếu như hai người yêu nhau, trao cho nhau hai món quà ý nghĩa kia và nhận được tình yêu từ đối phương thì họ sẽ có được hạnh phúc vĩnh viễn, vui vẻ bên nhau cho hết trọn đời này. Và bắt đầu từ giây phút này, một trang sách mới trong cuộc đời của họ đã được mở ra, nhưng trong trang sách mới này đây họ sẽ có đối phương, có thêm nhiều nụ cười, nhiều niềm vui. Và một tình yêu khắc cốt ghi tâm đã chính thức bắt đầu!
~The End~
Tuesday, April 6, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment