Chap 5
Junsu nằm trên giường ngủ cựa quậy và từ từ hé mở đôi mắt nặng trĩu của mình. Cơn khát nước dữ dội đã đánh thức cậu. Ra khỏi phòng ngủ tiến về nhà bếp, cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng ít ra bây giờ cậu đã khỏe hơn hồi sáng rất nhiều, đầu đã bớt đau và cũng không còn nặng trĩu. Và hơn thế nữa, cậu đã có thể nở nụ cười đầu tiên trong ngày khi nhìn thấy Yunho bước ra từ bếp.
Uống một lần đến 2 ly nước, cơn khát của cậu như đã lắng dịu. Ngồi trong phòng khách, Yunho đưa cho cậu tấm ảnh của mẹ mà đám bạn trong lớp đã lấy. Junsu nhìn hình mẹ rồi mỉm cười, anh không biết tại sao cậu lại xem trọng nó và như có nhiều điều anh không biết về cậu, nhưng anh tin rằng đến lúc nào đó khi cậu cảm thấy đã sẵn sàng chia sẽ điều đó với anh thì cậu sẽ nói. Càng biết về người em này thì anh càng thấy cậu khó hiểu. Đoạn, Junsu hỏi làm sao anh có được tấm hình này, Yunho đã nói rằng do Jaejoong mang nó lại đây trả lại cho cậu, nhưng khi đó cậu đang ngủ trong phòng do vậy anh đã nhận nó thay cậu. Tại sao Jaejoong lại có phần trong chuyện này? Cậu đã ngất đi, do vậy những chuyện sau đó cậu hoàn toàn không biết. Và dĩ nhiên sau đó anh đã kể lại tất cả cho cậu nghe. Yoochun là người mang cậu lên phòng y tế ư? Thật không thể tưởng tượng. Nhưng điều cậu không ngờ là chuyện của cậu đã làm cho quan hệ giữa Yunho và Jaejoong trở nên căng thẳng. Theo như cậu biết thì trong lớp họ ít khi nào trò chuyện với nhau, nhưng ít ra họ vẫn là bạn, nhưng bây giờ cho dù muốn trò chuyện cũng khó khăn. Tuy rằng Yunho cứ bảo rằng anh không sao, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, nhưng Junsu biết anh buồn lắm và ngay cả Jaejoong cũng vậy, và nếu vì chuyện giữa cậu và Yoochun mà ghét đối phương thì không đáng. Cậu phải cố gắng mau hết bệnh để còn nghĩ cách giãn hòa cho hai người họ, và nếu được thì kéo hai người họ đến với nhau, như vậy thì mọi người sẽ được vui vẻ. Chuyện may mối này đã lâu lắm rồi cậu không làm.
~~***~~
Jaejoong thẩn thờ đi đến trường. Cả đêm hôm qua cậu đâu có ngủ được tí nào, cứ mãi nghĩ đến Yunho với vẻ tức giận và bực bội khi nắm lấy cổ áo của Yoochun, và một Yunho dịu dàng và ân cần khi đến bên cạnh giường bệnh của Junsu. Vừa tiến vào cổng trường thì Changmin từ phía sau vỗ vai cậu cùng với một lời chào buổi sáng, nhưng cậu chỉ gượng mỉm cười với anh thay cho câu chào hỏi. Đi bên cạnh Jaejoong mà Changmin phát hiện được sự khác biệt của cậu ngày hôm nay và dường như đã biết nguyên nhân. Không cần bao lâu thì anh nhận ra dáng người phía trước, là Yoochun đây mà. Nhưng đôi mắt của anh đã thâm đen vì mất ngủ. Đã xảy ra chuyện gì với hai người anh em này chứ? Bộ hai người này hẹn nhau có chuyện ngày hôm nay à? Không khí bây giờ có phần hơi nặng nề, khiến cho anh muốn hỏi, muốn nói chuyện cũng e ngại làm sao bắt đầu.
Cách họ không xa, một bóng người quen thuộc cứ đi tới đi lui trước cánh cửa chính. Một khi nhìn thấy bộ ba Jaejoong, Yoochun, và Changmin xuất hiện, cậu hối hả chạy đến. Càng đến gần thì dáng người của cậu càng hiện rõ. Junsu hì hục chạy đến bên họ. Sau một đêm nghĩ ngơi dưỡng sức, hôm nay cậu đã khỏe hẳn và quyết định diễn màn kịch của riêng mình. Yoochun khi nhìn thấy cậu chạy thật nhanh đến họ và gương mặt cậu đã trở lại hồng hào, nỗi lo của anh mới có thể lắng dịu.
Junsu thở hổn hển vì đã dồn hết sức chạy một mạch đến đây, cậu như có điều muốn nói. Jaejoong vội đỡ nhẹ lấy cậu và hỏi đã xảy ra chuyện gì trong khi Junsu cứ giơ tay ra hiệu rằng cậu không sao. Chưa hết thở dốc thì cậu đã kéo tay anh chạy theo mình lên sân thượng. Còn hai người kia thì chỉ nhìn nhau mà không biết đã xảy ra chuyện gì, rồi thì họ quyết định đuổi theo sau. Jaejoong vừa chạy vừa hỏi Junsu đã xảy ra chuyện gì. Chưa được bao lâu thì nước mắt của cậu túa ra, lăn dài trên đôi má.
“Đêm hôm qua anh Yunho nói rằng anh ấy yêu em và mong em làm bạn gái của anh ấy….”- Nghe đến đây trái tim của Jaejoong như bị ai bóp chặt. Tại sao cậu lại nói với anh những chuyện đó, chuyện mà anh không muốn nghe nhất. Hai người hạnh phúc bên nhau thì được rồi, cớ sao lại phải nói cho anh biết. – “Nhưng em đã từ chối anh ấy. Em chỉ xem anh ấy như người anh trai mà thôi…”- Sao cơ? Vậy Yunho sẽ đau lòng lắm, anh cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến người mình yêu đang đau khổ với lời từ chối và một câu em chỉ xem anh như người anh trai. – “Nhưng em lại không ngờ vì em đã từ chối anh ấy, nên anh ấy đã lên sân thượng và chuẩn bị nhảy xuống. Anh ấy cho rằng cả em cũng xem thường anh ấy, xem anh ấy như một tên tồi tệ của xã hội.”
Cho dù Yunho có yêu ai, cho dù anh hoàn toàn không yêu cậu, chỉ cần anh hạnh phúc bên người mình yêu thì cậu sẽ ở một nơi nào đó chúc phúc cho anh, nhưng xin anh đừng nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột, làm hại bản thân mình. Chạy một mạch lên sân thượng, Jaejoong lập tức chạy về phía anh, người đang đứng ở một góc sân kia, nơi anh có thể dễ dàng nhảy xuống dưới. Junsu đã không chạy theo sau Jaejoong, mà thay vào đó cậu đã cản Yoochun và Changmin lại khi họ muốn chạy ra kia để giúp Jaejoong khuyên can Yunho. Vì họ tin rằng nếu Yunho có mệnh hệ gì thì Jaejoong sẽ không thể sống nỗi trên đời này. Bị Junsu cản lại ngay tại cửa ra vào, họ nhìn cậu mà chẳng hiểu gì, còn cậu, cứ dùng cái khăn tay chuẩn bị sẵn mà lau đôi mắt của mình.
“Không ngờ ớt trong nhà lại cay đến thế, làm đôi mắt mình bây giờ cay gần chết!”- Gì thế? Cậu không phải khóc thật sự mà đã dùng ớt phết vào đôi mắt làm cho nó chảy nước mắt như là đang khóc. Tại sao cậu phải làm vậy? Trong khi vẫn còn cố lau đôi mắt, Junsu nhận ra hai người kia cứ nhìn cậu khó hiểu.- “Tớ biết các cậu muốn hỏi gì, nhưng tớ không thể trả lời vào lúc này. Sau khi xong hết mọi chuyện thì tớ sẽ giải thích.”- Ba người núp ở cánh cửa, nhìn ra ngoài sân thượng như đang lén lút rình trộm ấy.
Jaejoong chạy về hướng Yunho và gọi to tên anh, mong rằng có thể cản anh trước khi anh có quyết định dại dột. Yunho vẫn đứng nơi ấy quay lại nhìn cậu. Trông mặt anh có chút tiều tụy vì thiếu ngủ. Có lẽ đêm hôm qua chỉ có mỗi Changmin và Junsu, người đã bị bệnh, mới có một giấc ngủ ngon mà thôi. Nếu suốt đêm qua cậu nghĩ đến anh mà không ngủ được thì anh cũng chỉ lăn lộn trên giường nhớ về cậu. Nhưng Jaejoong nào biết, trong lòng cậu đau khi thấy đôi mắt anh thâm quần.
“Jaejoong? Tại sao cậu lại đến đây?”- Yunho ngây ngô nhìn cậu. Sáng hôm nay trước khi rời khỏi nhà Junsu đã bảo anh hãy lên sân thượng chờ cậu, và trước khi cậu đến thì anh không được rời khỏi, nếu không tình bạn cũng không còn. Nhưng sao người hẹn anh lên đây thì chẳng thấy đâu mà người anh không nghĩ đến sẽ tới thì lại xuất hiện.
“Yunho, cậu nghe tớ nói. Chuyện gì cũng có cách giải quyết, cậu đừng có làm chuyện dại dột.”- Trái tim cậu đập thật nhanh, thật rối loạn. Cậu không dám tiến đến gần vì sợ rằng sẽ ép anh nhảy xuống dưới.
Còn anh thì chẳng hiểu cậu đang nói gì, và cũng chẳng biết phải đáp lại như thế nào. Thấy anh như có chút do dự, cậu tiếp tục. –“Junsu đã nói hết với tớ rồi.”- Anh ngạc nhiên, há hốc miệng nhìn cậu. Junsu đã hứa với anh là sẽ không nói chuyện này với ai và nhất là Jaejoong, chuyện anh yêu cậu, nhưng tại sao
“Junsu đã nói với cậu rồi ư?”- Anh cuối mặt xuống nhìn nền xi-măng dưới chân, gương mặt đã ửng hồng vì thẹn thùng. Tuy nhiên Jaejoong thì lại không nghĩ như thế, cậu cho rằng Yunho đang đau lòng khi nghĩ đến lúc Junsu đã từ chối anh đêm qua.
“Tớ biết cậu yêu em ấy nhưng em ấy lại chỉ xem cậu như một người anh…”- Yunho ngước lên nhìn Jaejoong đầy ngạc nhiên. Thật ra Junsu đã nói với Jaejoong chuyện gì mà sao cậu lại nói rằng người anh yêu là Junsu? Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Nhưng anh chưa nói gì thì Jaejoong đã tiếp. –“Nhưng Yunho à, cho dù trên đời này không ai yêu cậu, không ai quan tâm cậu, nhưng cậu vẫn còn tớ. Cậu không phải chỉ có một mình, trên thế gian này vẫn còn người rất cần cậu và người ấy chính là tớ. Cho dù tất cả mọi người bỏ rơi cậu, nhưng tớ hứa sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh cậu.”- Những câu nói tràn đầy lòng yêu thương, cảm động của Jaejoong đã làm cho Yunho bỡ ngỡ. Chưa bao giờ anh nghĩ đến cậu lo cho anh, luôn dõi theo anh, và cũng có thể là cậu yêu anh. Nếu như vậy thì hay quá, nhưng anh vẫn không chắc chắn, lỡ như anh hiểu lần ý của cậu thì sao.
“Ý…ý cậu là sao?”- Anh e dè hỏi lại cậu, và trong lòng mong rằng cậu cũng có những tình cảm như anh.
“Tớ…”- Jaejoong ngập ngừng nói không nên lời, cậu ngại và còn e thẹn khi nói lên nỗi lòng của mình trong bao nhiêu năm nay. Nhưng nếu như cậu không nói bây giờ thì có lẽ sẽ không còn cơ hội thứ hai. –“…tớ…”- Mỗi lần cậu dừng lại trong câu trả lời thì trái tim anh càng đập dữ dội hơn, không biết nó có chịu được đả kích khi biết được câu trả lời hay không. –“Bởi vì tớ yêu cậu.”
Hai bờ má của Jaejoong đã ửng hồng vì thẹn thùng. Cuối cùng cậu cũng nói ra được 3 chữ đã được giấu trong lòng bấy lau nay. Yunho chỉ nhìn cậu mà không biết phải phả ứng như thế nào. Dĩ nhiên là anh hạnh phúc biết bao khi biết được cậu cũng yêu anh, nhưng trong khoảnh khắc ấy anh lại đứng trơ ra đó và tự hỏi không biết anh có nghe lầm hay cậu đã nói sai.
Cách họ khá xa, nơi cánh cửa của lối ra vào, ba tên nhiều chuyện kia đã nghe hết tất cả. Changmin và Yoochun bàng hoàng khi nghe Jaejoong mạnh dạng tỏ tình với Yunho trong tình trạng ‘nguy hiểm’ này, họ cũng đã tin rằng Yunho đang muốn tự tử, nhưng còn Junsu thì như đã đoán trước kết cuộc, cậu lấy tay che miệng của mình để tiếng cười không phát lớn ra, phá vở bầu không khí lãng mạn trước mắt. Đoạn cậu đã kéo hai tên kia rời khỏi nơi này trong khi chúng vừa không hiểu, vừa tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi Jaejoong tỏ tình với Yunho.
Xuống tới lớp học, hai người kia đã chịu không nổi, sự tò mò của họ đã lên tới đỉnh. –“Junsu, đã xảy ra chuyện gì?”
Đứng lại, cậu nhìn hai người kia rồi mỉm cười bí hiểm. –“Nếu các cậu muốn biết thì giờ trưa ngày hôm nay hãy hỏi họ.”
Họ cứng miệng không nói được gì. Cứ cho rằng nếu hỏi thì cậu sẽ trả lời, nhưng không ngờ cậu lại trả lời một cách ngắn gọn ngoài dự đoán. –“Nhưng nếu các cậu giúp tớ một chuyện thì tớ sẽ giải thích hết mọi chuyện.” – Cậu lém lĩnh nhìn họ.
Thật ra chuyện mà cậu muốn họ giúp chỉ là nói vài câu với đám học sinh lớp 2G, mong rằng họ có thể ngồi trong lớp yên lặng và chép bài, chăm chỉ ngồi học trong vòng 3 ngày mà thôi. Chuyện đó đối với Yoochun và Changmin chỉ là chuyện nhỏ bởi vì họ là những kẻ nắm quyền trong lớp cơ mà, nhất là Yoochun, một câu nói của anh còn hơn cả ngàn câu nói của cậu. Sau khi quyết định chấp nhận lời đề nghị, Junsu đã giải thích tất cả. Thật chẳng có gì nhiều để nói, cậu tốn chưa đầy 5 phút thì đã kể hết mọi chuyện. Cậu thật vui vì đã giúp được Yunho và Jaejoong, và không tốn một chút công sức nào mà lại có được 3 ngày yên tĩnh trong lớp, không ai phá rối, thật là đáng lắm. Hai người kia chỉ nhìn nhau, họ đã không lường trước được chỉ cần một cái kế nhỏ thôi thì đã mang hai người kia đến với nhau, và càng không ngờ cậu có tài diễn xuất đáng kinh ngạc. Trong lúc cậu kéo tay Jaejoong chạy đi, đôi mắt dần đỏ, rồi thì khóc sướt mướt, Yoochun còn cho rằng cậu đang lo lắng và đau lòng cho Yunho.
Sau khi vào lớp, Changmin nhìn Yoochun với ánh mắt cậu-hãy-làm-đi rồi thì ngồi vào chỗ của mình. Anh đứng đó, nhìn đám học sinh ồn ào trong lớp rồi cất giọng, ra lệnh cho họ yên lặng, ra chỉ thị trong 3 ngày tới họ phải ngồi học cho đàng hoàn, phải chép lại những bài học trong lớp. Cả đám học sinh trợn mắt nhìn anh, không tin được những lời nói đó là phát ra từ miệng của anh. Họ còn cho rằng anh đã bị bệnh nặng lắm, có khi là đang nóng đầu nên mới nói thế. Nhưng Yoochun đã không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ mà chỉ nói là họ hãy làm theo những lời anh nói rồi thì anh ngồi vào bàn học. Quả thật ngày hôm đó lớp học thật yên lặng, không một tiếng nói. Ngay cả cô chủ nhiệm khi bước vào cũng thấy rùng mình trước cảnh tượng khác thường này. Trong lớp nếu như không có tiếng nói của cô thì Junsu tin rằng ngay cả con ruồi bay ngang qua cậu cũng có thể nghe được rất rõ ràng. Đây là hôm đầu tiên mà cậu thực sự tìm được sự an nhàn trong hơn 1 tuần học ở trường mới. Ngồi chưa được bao lâu thì điện thoại trong túi quần khẽ run lên, Yunho vừa gửi một cái tin nhắn đến cho cậu. Nội dung ngắn gọn như sau.
“Junsu! Cảm ơn em. Anh sẽ đãi em ăn một bữa thật ngon!”
Cậu khẽ mỉm cười nhìn chiếc điện thoại và đã chắc chắn rằng mọi chuyện đã theo kế hoạch, thành công mỹ mãn. Bây giờ việc mà cậu nên làm là nghĩ xem muốn Yunho đãi cậu ăn món gì, đó là chuyện khó khăn đây bởi vì món gì cậu cũng muốn ăn. Nhìn cậu học sinh ngồi bên cạnh cứ đôi khi tự mỉm cười một cách vô tư và hồn nhiên, Yoochun cũng thấy mình không một lý do nài mà cười theo cậu ta, không thể nào rời mắt khỏi người đó.
~~***~~
Vừa mới bước vào phòng ăn của trường thì anh đã nghe tiếng vui vẻ, hớn hở, yêu đời của Yunho gọi ở một bàn ăn. Đương nhiên là anh đang ngồi với Jaejoong, còn tay trong tay nữa chứ, họ như đã có được cả thế giới này rồi vậy. Có lẽ họ đã quyết định cho cả trường biết quan hệ của họ. Với nụ cười tươi hiện rõ trên mặt, Junsu bước đến bên họ. Sau cái chuyện ở trên sân thượng, sau khi biết được chỉ là kế hoạch của cậu, Jaejoong đã nỗi giận với Yunho, tưởng rằng anh đã gạt cậu, nhưng sau khi tốn biết bao nhiêu nước mắt và nước bọt anh mới có thể thành công giải thích và làm cho cậu tin rằng anh hoàn toàn không biết trước ‘trò’ này. Họ còn cho cậu biết họ đã trốn tiết học buổi sáng, ở lại trên sân thượng để trò chuyện với nhau.
Jaejoong vẫy tay gọi Yoochun và Changmin khi thấy họ xuất hiện, và đã ‘ra lệnh’ ngồi chung bàn ăn trưa với cả đám. Năm người một cái bàn, đây có lẽ là điều đáng kinh ngạc. Học sinh nào đi ngang qua cũng nhìn họ, chưa một ai nghĩ đến có một ngày công chúa của trường lại trở thành bạn gái của Yunho trong khi hai người họ ít khi nào nói chuyện với nhau trong lớp. Đáng kinh ngạc hơn nữa là học sinh mới vào trường, là cậu Kim Junsu, mấy ngày trước đã làm mất lòng của Yoochun, ngày hôm nay lại có thể ngồi ăn trưa chung một bàn, còn nói chuyện thân mật với Yunho và Jaejoong nữa chứ.
Sau một hồi, Jaejoong tỏ ra nghiêm túc nhìn thẳng vào Yoochun và bảo. –“Bây giờ chúng ta xem như là người cùng một nhà, nên từ nay anh không muốn hai đứa làm khó Junsu trong trường nữa biết không? Phải xem nhau như bạn bè, đừng để anh và Yunho phải khó xử.”
Không hiểu sao tuy quen Jaejoong đã lâu, nhưng khi nghe và nhìn thấy vẻ nghiêm nghị của cậu, Yoochun và Changmin đều thấy lạnh cả xương sống. Hầu hết những điều cậu yêu cầu, họ không bao giờ từ chối.
“Em thì không sao.” – Changmin trả lời kèm theo một nụ cười rồi thì nhìn sang Yoochun. Không chỉ có anh mà 3 người kia cũng đang chờ xem phản ứng của anh.
“Em biết rồi.”- Cuối cùng anh cũng lên tiếng trả lời. Có lẽ từ giây phút ấy khoảng cách giữa Yoochun và Junsu đã được thu ngắn lại, có thể xem đối phương như là bạn bè, nhưng đối với anh thì cậu đã có một vị trí khá quan trọng trong lòng.
*
*
*
Kể từ cái ngày năm người họ ngồi chung bàn ở phòng ăn và sau khi Yoochun bãi bỏ chỉ thị ‘đối kháng’ thì Junsu đã không còn gặp bất kỳ phiền phức nào từ đám học sinh trong lớp 2G. Không những thế, họ còn có thể ngồi lại trò chuyện với nhau như những người bạn học bình thường. Cậu nhận được rất nhiều yêu mến từ đám bạn, và dĩ nhiên không thể nào không nhắc đến quan hệ giữa cậu và Yoochun, họ đã có thể nói chuyện trong lớp, cười đùa với nhau, ngồi ăn chung bàn vào mỗi giờ ăn trưa. Hôm nào Jaejoong sang nhà Yunho ăn tối thì cũng có mặt anh và Changmin. Những món ăn của cậu làm ngon không sao chê được. Anh đôi lúc hơi giận hờn khi cậu nói ra hết những điểm xấu của anh tại bàn ăn tối của 5 người, nhưng rồi cũng thôi; với nét dễ thương, tinh nghịch của cậu thì ai lại có thể giận cậu lâu được chứ, huống chi là anh, người chiếm hữu trái tim với tình cảm dành cho cậu càng ngày càng nhiều. Đã như trở thành thói quen, sau khi tan học, anh đều đến cái gốc cây quen thuộc của mình, vì anh biết rõ cậu sẽ đến đó mỗi ngày để trò chuyện với mẹ, anh còn nghe được giọng hát ấm áp, dư dương của cậu. Gốc cây này dần dần trở thành nơi ‘hẹn hò’ riêng của họ (đó là do Yoochun tự cho là vậy), và thật sự trở thành nơi anh tìm được niềm vui và hạnh phúc, nơi chỉ có hai người họ, thuộc về riêng họ. Nếu như bên cạnh Junsu anh thấy vui thì khi nhìn thấy cậu nói chuyện cười đùa, khoác tay với những tên học sinh trong lớp thì anh lại thấy khó chịu, bực bội trong lòng. Đó là điều mà người ta thường nói ‘ghen tuông’ và dĩ nhiên anh biết rõ ràng hơn ai hết.
“Yoochun à, đã xảy xảy ra chuyện gì? Sao tớ trông cậu khác hẳn lúc trước.”- Changmin ngồi xuống cạnh anh trong phòng khách của nhà mình. Khác lạ mà cậu nói đó là anh cứ ngồi đó xem phim tình cảm, đến khúc làm cho khán giả phải rơi nước mắt vì cảm động thì anh lại bật tiếng cười khoan khoái. Những lúc xem phim hài hước thì mặt anh lại hầm hầm như muốn giết người, làm cho cậu chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng anh chỉ nhìn cậu và thay cho câu trả lời thì anh lại hỏi. –“Changmin à, cậu còn nhớ tớ đã có từng nói người yêu lý tưởng của tớ phải là người như thế nào không?”
Cậu thật muốn giáng lên đầu Yoochun một cái thật mạnh, người ta hỏi một đường lại trả lời một nẻo, lại còn hỏi ngược lại nữa chứ. Nhưng một khi cậu nhìn thấy ánh mắt của anh thì cậu biết anh như đang có phiền muộn gì đó và muốn chia sẽ nó cùng cậu. – “Làm sao mà tớ không nhớ, tớ còn nhớ đã nói với cậu rằng cậu sẽ không bao giờ tìm được người ấy, người yêu lý tưởng của cậu đặc biệt quá mà. Phải vừa vui vẻ, hoạt bát, dễ thương, nhưng lại là người sống nội tâm, có chuyện gì cũng giấu trong lòng. Là người đơn giản dễ đoán và đồng thời cũng phải có chút mánh lới và phức tạp. Và quan trọng nhất phải biết nấu ăn. Người như vậy làm sao mà có trên đời này chứ.” – Cậu lập lại những ưu điểm lẫn khuyết điểm mà anh muốn tìm được từ người mà anh yêu.
“Có đấy và tớ đã tìm được rồi.”- Ánh mắt tuy hướng về phía tivi, nhưng thật sự không phải nhìn nó mà nhìn đến nơi nào xa xăm lắm.
Nghe anh khẳng định đã tìm được người yêu lý tưởng của anh rồi, cậu không khỏi ngạc nhiên. Người lạ lùng như vậy cũng tồn tại trên đời hay sao? Nhưng một khi cậu suy nghĩ lại, thì không cần một gợi ý nào cậu đã đoán ra người mà anh nhắc đến là ai. –“Là Junsu sao?”
“Sao cậu biết, bộ tớ lộ liễu lắm sao?”- Kinh ngạc là điều mà anh cảm nhận vào lúc này. Không biết anh có lộ liễu đến nỗi cho Junsu nhận ra hay không. Nếu như cậu mà biết thì anh chỉ có đường trốn khỏi nơi đây mà thôi.
“Lộ liễu thì không, nhưng tớ có thể đoán ra.”- Anh đã quên mất sức quan sát của Changmin rất nhạy bén, những chuyện nhỏ nhặt cậu cũng nhớ rất rõ và cách suy lý của cậu không lúc nào sai cả. –“Những người cậu biết thì tớ cũng biết, chỉ có mỗi Junsu là người mới quen mà thôi, hơn nữa những gì mà cậu muốn tìm thấy từ người yêu lý tưởng thì Junsu như đã có gần hết đấy.”
“Có phải tớ không nên yêu cậu ta hay không? Có phải tớ nhút nhát quá không? Yêu mà không dám tỏ tình.”- Từ khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Junsu, mỗi ngày anh đều đã tự hỏi bản thân những câu trên, nhưng mãi không tìm được câu trả lời.
Không biết tự lúc nào mà Yoochun trở nên thiếu kiên quyết và tự tin vào bản thân như thế này. Tuy rằng Changmin hoàn toàn chưa biết gì gọi là yêu, nhưng sức mạnh mà nó có được không thể nào xem thường. Lúc trước là Jaejoong, còn bây giờ là Yoochun. –“Có nên yêu hay không điều đó tớ không thể trả lời cậu, nhưng nếu cậu muốn yêu thì cứ thật lòng mà yêu. Còn có nhút nhát hay không thì phải xem cậu có đủ can đảm tiếp nhận câu trả lời của Junsu không mà thôi.”
Đây là lời an ủi của một người chưa từng yêu hay sao? Nó nghe như rất có chiều sâu và ý nghĩa, thật ra thì những câu nói ấy cậu chỉ thuật lại từ một quyển tiểu thuyết đã đọc lúc trước, và câu trả lời vừa rồi là một trong những lời thoại mà cậu nhớ được. Để ‘diễn’ cho trọn cảnh trong tiểu thuyết, trước khi rời khỏi phòng khách để cho ‘nhân vật chính’ thời gian yên lặng để mà suy nghĩ, cậu đã vỗ nhẹ lên vai anh đầy cảm thông.
No comments:
Post a Comment