Tuesday, April 6, 2010

[Yoosu fanfic] Let Our Love Begin! chap 6

Chap 6


Như mọi ngày, sau khi tan học thì cậu đã không thấy bóng dáng Yooshun đâu mất, nhưng cậu cũng chẳng màn bận tâm, tên công tử nhà giàu kia muốn đi đâu thì làm sao mà biết được. Đeo chiếc túi lên vai, Junsu đi thẳng đến nơi ấy, gốc cây quen thuộc. Cậu học ở trường Xiwah này cũng đã được 2 tháng rồi nhỉ, giờ đây nghĩ lại những chuỗi ngày đầu tiên đến lớp, cậu thật phục bản thân có thể chịu đựng được những trò chơi không tình người của đám bạn trong lớp 2G. Nhắc đến lớp 2G, nó giờ đây đã khắc hẳn với ngày trước, không còn danh hiệu quậy nhất trường nữa, đã trở nên ngoan hơn và chăm học hơn. Có lẽ tất cả là nhờ sự giúp đỡ của Yoochun và Changmin, vì họ chỉ cần nói vài lời và tỏ ra như đang lắng nghe giảng bài thì không một tên nào to gan gây ồn ào. Đôi khi cậu rất muốn nói lời cảm ơn đến hai người kia, nhất là Yoochun, nhưng mỗi khi muốn lên tiếng thì hắn lại chọc cho cậu giận, nhìn cái mặt đáng ghét của hắn là cậu muốn đanh cho nó ‘bầm dập’, bởi vì thế cho đến bây giờ một câu cảm ơn cậu cũng không thể nói ra.
“Mẹ không biết đâu, tên Yoochun kia đáng ghét ghê lắm.”- Nhìn tấm hình người mẹ đang mỉm cười dịu dàng, Junsu không ngừng tránh mắng tên đang ngồi trên cành cây lớn kia. Mặc dù đã 2 tháng trôi qua, mỗi ngày Junsu đều ngồi dưới gốc cây tâm sự với mẹ, còn anh thì ngồi trên kia lắng nghe cậu nói, nhưng tên ngốc ngồi phía dưới lại không phát hiện được ngoài mình ra thì còn có người khác đang hiện diện tại nơi này. – “Lúc nào cũng tự cho mình thanh cao, tư tin đến phát ớn, chẳng xem ai ra gì.”- Những ‘ca khúc’ này đây cậu đều lập lại mỗi ngày đến đây. Sau khi chào hỏi với mẹ xong, cậu sẽ kể cho mẹ biết những chuyện xảy ra ngày hôm đó, rồi thì lại đến phần nói xấu anh, kể hết những thói hư tật xấu của anh trước mẹ.
Lúc đầu khi nghe Junsu nói những điều xấu về mình, Yoochun có phần tức giận và hờn giỗi, nhưng giờ đây thì anh đã quá quen với trò này, chỉ ngồi nghe cậu chỉ trích mà miệng cứ mỉm cười. Từ khi yêu cậu, anh đã trở thành người có nhiều tình cảm, dễ vui, dễ buồn, và quan trọng nhất là dễ ghen đấy.
Ngồi nghe cậu hát, Yoochun khép nhẹ đôi mắt để tận hưởng những giai điệu hoài hòa, nhẹ nhàng, nhưng rồi chuyện gì đến thì nó cũng sẽ đến. Một cái hắt hơi của anh đã phá vỡ bầu không khí lãng mạn nơi đây, cũng tại con ruồi chết tiệt cứ bay lẩn quẩn quanh anh. Đương nhiên là Junsu ngồi dưới gốc cây kia nghe được tiếng động nên đã ngước lên nhìn phía trên và đã phát hiện Yoochun ngồi trên đấy.
“Yoochun? Sao cậu lại ngồi trên cây vậy? Cậu đến đây khi nào?”- Nơi đây ngoài tiếng gió thổi vi vu ra thì chẳng còn tiếng động nào cả, chẳng lẽ cậu tập trung ca hát đến nỗi có người đi đến gần mà cũng không nghe được tiếng động.
Yoochun ngồi trên ấy tim đập bấn loạn, chỉ có thể nhìn cậu rồi thì vẫy tay chào cậu. Bước xuống từ chiếc thang dây bên cạnh, anh ngồi xuống cạnh cậu dưới gốc cây. Làm sao trong 2 tháng Junsu đến đây lại không nhìn thấy cái thang dây gần đó nhỉ? Bởi vì anh đã không trả lời câu hỏi của cậu, nên cậu cứ nhìn anh. Một khi biết bản thân nhất định phải cho cậu giải thích hợp lý, Yoochun chỉ đành phải nói thật mà thôi. Nói cho cậu biết nơi đây đã từng là nơi mà anh dùng để ngủ trưa, nhưng từ khi cậu xuất hiện trong trường và từ khi anh nghe tiếng hát của cậu thì ngày nào tan học anh cũng đều ra đây sớm hơn cậu và leo lên cành cây kia, chờ cậu đến, nghe cậu tâm sự và những bài hát rung động lòng người. Junsu chỉ biết trợn trừng đôi mắt mà nhìn anh, cậu chỉ hỏi hai câu hỏi rất đơn giản mà thôi, nhưng anh lại hoạch toẹt ra hết những gì đã làm từ trước đến giờ, không giấu lại một điều gì. Vậy là những gì cậu nói, tâm sự, những điều xấu về anh mà cậu đã nói với mẹ thì anh đã biết hết. Cậu thật muốn tìm cho mình một cái lỗ để núp, không còn gì xấu hổ hơn. Tuy nhiên Yoochun đã nói rằng anh không trách cậu, bởi vì những gì cậu nói quả thật không sai, đó là bản tính của Yoochun ngày trước, nhưng anh bây giờ đã khác xưa rất nhiều. Đúng vậy, ngay cả Junsu cũng thấy được sự thay đổi của anh.
“Cám ơn cậu…”- Cho rằng đây là cơ hội tốt, xung quanh không một bóng người, cậu đã nói ba chữ này với anh. Những lần trước khi chữ đã đến tới đầu môi nhưng rồi lại không thể cất thành tiếng, nhưng bây giờ cậu không còn băn khoăn nữa. –“đã giúp tớ thay đổi lớp 2G, làm cho nó tốt hơn trước.”- Cậu mỉm cười với anh, nụ cười ấm áp đầu tiên chỉ dành riêng cho anh
Lập tức trong giây phút ấy, trong đầu Yoochun đã nghĩ ra một lời đề nghị. –“Chỉ là nói cám ơn không thì hình như chưa đủ thành ý lắm.” – Anh nhìn cậu với đôi mắt ma giáo của mình.
“Vậy chứ cậu muốn sao?”- Junsu khẽ nhìu mày, không biết tên này lại muốn gì đây.
“Uhm… rất đơn giản, chỉ cần cậu có tớ tới đây mỗi ngày tan học để nghe cậu tâm sự và hát hò là được rồi.”- Nếu như Junsu mà đồng ý lời yêu cầu này thì Yoochun kể từ đây có thể ‘danh chánh ngôn thuận’ tới đây với cậu, không cần lén lút lấp ló như là đi ăn trộm vậy.
“Cậu thật là ma lanh…”- Junsu nhìn xéo người ngồi bên cạnh. Anh đã thay đổi hơn rất nhiều kể từ ngày đầu tiên cậu gặp anh, đã biết cười, biết đùa. –“nhưng mà cũng không sao, dù gì thì cậu cũng đã nghe gần 2 tháng nay rồi còn gì.”
Cậu không biết anh vui đến thế nào khi cậu đồng ý, và lời đồng ý của cậu đã đánh dấu cho quan hệ của họ đã bước ra một bước thật lớn, chuyển sang một giai đoạn mới.
~~***~~
Vào cuối tuần đó, Yoochun đã mời 4 người họ sang nhà anh, chứ cứ ở mãi trong trường thì chán chết. Ba người kia thì không sao, không có vần đề gì, còn về Junsu, từ khi vào trường 2 tháng nay, cậu chưa một lần về nhà, ngay cả ngày cuối tuần cũng chỉ trong nhà chơi game hoặc lên mạng mà thôi, do vậy cậu cũng đã đồng ý với lời đề nghị của anh. Không đến nhà anh thì cậu không biết, nhà anh còn rộng hơn cả khu trường mà cậu đang học. Từ cổng lớn chạy đến tòa nhà đồ sộ bên trong cũng phải mất 4, 5 phút chạy xe. Sân cỏ bao vây nhà anh ngày nào cũng có người chăm sóc nên nó đẹp lắm, hoa nào cũng có và còn đủ màu sắc nữa. Nhìn nó mà cậu lại nhớ đến vườn hoa nhà mình, không biết người làm có chăm sóc nó hay không?
Ở lại đây chỉ có hai ngày một đếm nên Junsu chỉ mang cho mình vỏn vẹn 2 bộ đồ và vài thứ đồ dùng hằng ngày, nhưng còn 3 người kia thì khác, họ mang theo cả cái vali của họ như thể là đi du lịch trong một tháng ấy. Đến trước cổng thì đã có người chờ sẵn và mang hành lý vào trong. Cả ngày hôm đó, Yoochun đã đưa bốn vị khác mời đặc biệt đi tham quan khắp nơi. Changmin và Jaejoong đã đến đây vài lần, nên chẳng có gì phải kinh ngạc, Yunho thì không quan tâm đến những gì cao sang bởi vì đã quá quen thuộc với những hoàn cảnh trước mắt. Còn Junsu, tuy nhà cậu cũng thuộc vào giới thượng lưu, nhưng cậu lại là người dễ gây ấn tượng, cứ nhìn cảnh vật xung quanh mà không ngừng trầm trồ khen ngợi.
Buổi tối hôm ấy họ cùng nhau ngồi chung chiếc bàn dài trong phòng ăn cùng với gia đình của anh. Nhìn thấy cha mẹ Yoochun thật rất hiền lành và hòa nhã, cậu không khỏi ghen tỵ với anh đã có một gia đình hạnh phúc như thế. Cậu ao ước biết bao có thể ngồi chung bàn với cha mình, ăn chung bữa cơm tối với ông, nhưng ước muốn đó 19 năm nay vẫn chưa cách nào thực hiện được. Họ ăn uống, cười nói vui vẻ. Cha mẹ Yoochun có phần quý mến Junsu bởi vì tính tình ôn hòa, thẳng thắng, và dễ thương của cậu. Cả đêm hôm ấy mẹ anh cứ giữ mãi cậu trong phòng sách, cho cậu xem những tấm hình hồi bé của anh, kể hết cho cậu nghe những thói xấu khi nhỏ của anh, Junsu cười mãi mà không khép miệng.
*
Thời gian vui vẻ trôi qua thật là nhanh, đêm hôm nay họ phải trở về trường. Họ phải tận tình chơi cho thật vui, cười cho thật nhiều. Khi đi ngang qua lối ra vào chính, họ nhìn thấy chiếc xe sang trọng đậu trước sân. Junsu ngay lập tức nhận ra ngay chiếc xe đó là của ai, cậu thấy lo lắng và hồi hộp, không ngờ người đó lại xuất hiện nơi này. Đang không biết phải sử sao thì tiếng của Yoochun đã vang lên.
“Chào chú Kim!”- Anh bước lại gần hơn.
Không sai rồi, đúng là người ấy. Cả đám tiến lại gần hơn với hai người đàn ông trung niên, một trong hai người họ là cha của Yoochun. Người còn lại tin rằng là chú Kim mà Yoochun đã gọi. Từ ông tỏa ra khí chất của người làm ăn và còn rất đáng kính trọng. Ông nhìn anh, mỉm cười khen ngợi khi thấy Yoochun đã lớn và chững chạc hơn xưa. Thế nhưng nụ cười đó đột nhiên biến mất một khi ông nhìn thấy Junsu trong đám bạn của anh. Cậu nhìn ông và tiến lại gần hơn, rồi thì cuối đầu một cách cung kính.
“Con chào cha!”- Cậu lễ phép chào ông. Nhưng phản ứng của ông chẳng giống như người cha nhìn thấy đứa con trai duy nhất của mình sau 2 tháng không gặp. Thay vì gương mặt vị tha và hiền hòa mỉm cười với Yoochun vừa rồi, ông lại nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng, vô cảm.
Sự thay đổi của ông đã làm cho mọi người nơi đây để ý, nhất là cha con nhà họ Park. Ông bạn quen nhau đã lâu có người con trai cùng tuổi với con mình thì ông Park đã từng nghe nhắc qua, nhưng ông chưa một lần nhìn thấy mặt cậu. Đây là lần đầu tiên. Còn Yoochun, đối với cậu thì chú Kim lúc nào cũng tế nhị và ân cần, nhưng tại sao với Junsu, người con trai của ông thì lại có phả ứng xấu đến thế. Ngay cả đáp lại lời chào hỏi của đứa con trai cũng chỉ đơn giản bằng tiếng ậm ừ qua loa. Rồi thì chẳng một câu hỏi han, ông nói lời từ biệt với tất cả mọi người, ngoại trừ cậu, và bỏ đi trên chiếc xe sang trọng của mình.
Junsu nhìn theo chiếc xe khuất dần, cậu có phần vui khi gặp được ông ở nơi này sau 2 tháng vắng mặt, nhưng ông có vẻ như là ốm đi nhiều và điều đó đã làm cho cậu lo lắng.
Ông Park bước đến bên cậu rồi khẽ vỗ nhẹ lên vai cậu thay cho lời an ủi. Có lẽ ông biết rõ chuyện của gia đình họ, bởi vì ông và cha cậu là bạn thân cơ mà. -“Thì ra cháu là con trai duy nhất của lão Kim, thật không ngờ cậu hoàn toàn không giống ông ta mà lại giống mẹ cậu hơn.”
Cậu ngạc nhiên nhìn ông. Tuy bà bảo mẫu nói rằng cậu không giống cha mình, nhưng bà lại không nói cậu rất giống mẹ. Một tiếng sau đó, cha mẹ Yoochun và cậu cứ ngồi mãi trong phòng sách, đóng cửa, không cho bất kỳ một ai vào, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng phải đứng ở ngoài. Bốn người kia không một ai hiểu rõ đầu đuôi chuyện gì. Yunho tuy rằng ở chung một căn nhà với Junsu, nhưng anh chỉ biết cậu là con nhà giàu bình thường, nhưng không ngờ cậu lại là đứa con trai duy nhất của ông Kim Junhuyk, chủ tịch tập đoàn dầu hỏa lớn nhất Seoul. Họ chỉ nghe báo chí và đài phát thanh nhắc qua tên cậu, biết cậu là người sau này sẽ nối nghiệp của ông, tuy nhiên lại không biết được dung mạo của cậu.
Một tiếng rồi lại hai tiếng, bốn người kia càng lúc càng mất kiêng nhẫn, và ông Park mở cửa phòng bước ra, theo sau là Junsu và bà Park. Bà Park cứ bảo cậu rằng khi nào rãnh thì đến đây chơi, bà sẽ kêu người làm nấu những thức ăn mà cậu muốn và sẽ chuẩn bị sẵn đồ dùng hằng ngày cho cậu. Từ khi sinh ra cho đến giờ, cậu chưa hề được thử cảm nhận tình yêu của người mẹ là như thế nào, thật không ngờ nó lại nồng nàn đến vậy, mặc dù bà không phải là mẹ cậu.
Biết bọn trẻ kia có nhiều thắc mắc muốn hỏi Junsu, ông đã để họ có không gian riêng trong phòng Yoochun. Và như vậy, năm người ngồi ngay giữa phòng anh, xếp thành một hình tròn nhỏ. Thấy 4 người họ 8 con mắt cứ nhìn mình chầm chầm, cậu khẽ lên tiếng.
“Các cậu làm gì mà nhìn tớ ghê vậy?” – Cậu hỏi mà đôi mắt liếc ngang, liếc dọc xem phản ứng của từng người.
“Junsu àh, có phải chúng ta là bạn bè, là anh em của nhau không?”- Yunho ngồi cạnh Jaejoong và Changmin lên tiếng có vẻ như đang hờn giỗi, nhưng cũng đầy vẻ nghiêm nghị của một người anh.
“Sao anh lại hỏi vậy? Dĩ nhiên rồi ạ. Các anh là những người bạn, những người anh em đầu tiên mà em quen biết, và em rất quý trọng tình cảm này.”- Cậu tỏ ra bối rối khi nghe giọng nói và thấy vẻ nghiêm túc của anh.
“Vậy sao em lại không nói cho bọn anh biết những chuyện xảy ra với em.”- Jaejoong nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Đúng vậy, có chuyện gì bọn này cũng sẽ giúp cậu, ủng hộ cậu.”- Changmin cũng hòa vào cuộc nói chuyện.
“Cho dù bọn tớ không giúp gì được cậu thì ít ra bọn tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu, chia sẻ những nỗi buồn cùng cậu. Bạn bè là như vậy mà phải không?”- Mới mấy ngày trước anh tưởng rằng khoảng cách giữa họ đã thâu ngắn lại một đoạn, nhưng bây giờ thì không những nó càng lúc càng xa, mà cậu còn tự xây cho mình một bức tường vô hình, bao vây trái tim của cậu.
Cậu cảm động trước những lời nói này, cậu muốn khóc lắm. Trong cuộc đời này Junsu cứ cho rằng mình chẳng làm được gì, nhưng lần này cậu đã thành công quen được những bạn đang ngồi đây, như vậy thì cậu không còn nuối tiếc gì nữa. Cậu khẳng định bây giờ cậu đã sẵn sàng chia sẽ hết những gì trong lòng mình với họ. Không biết trong khi cậu kể lại mọi chuyện cậu có chống không nỗi mà khóc thành tiếng hay không? Nhưng dù sao cũng phải nói ra hết.
Thì ra mẹ cậu qua đời vì sinh khó, nói cách khác ngày cậu ra đời cũng là ngày mẹ cậu rời khỏi cậu và cha. Cha yêu mẹ lắm, ông đã rất đau khổ khi mẹ cậu qua đời. Không hiểu vì lý do gì mà ông cho rằng chính cậu đã giết mẹ, người đàn bà duy nhất mà ông yêu. Nếu cậu không sinh ra trên đời này, không đến với thế giới này thì có lẽ mẹ cậu sẽ không chết. Từ khi cậu lớn lên, bắt đầu hiểu chuyện, bắt đầu biết đau lòng là gì thì việc cha cậu không hề bận tâm, quan tâm cho cậu đã làm cậu trở nên bi quan hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Là một cậu ấm nhà giàu nhưng cậu không bao giờ hưởng được những ngày hạnh phúc, không có một ngày sinh nhật nào thật sự vui vẻ. 19 năm nay ngày sinh nhật nào cũng chỉ có mỗi cậu, bà bảo mẫu và một vài người làm thân thiết trong nhà, cậu chưa bao giờ nghe một câu chúc mừng sinh nhật từ người cha ruột của mình. Đừng nói chi là lời chúc mừng sinh nhật, chỉ một nụ cười bình thường của ông với cậu, cậu cũng chưa từng được thấy. Nhưng cho dù ông lạnh lùng, không quan tâm cậu, nhưng mọi chuyện về ông cậu điều biết rõ. Mỗi khi ông có chuyện buồn phiền về công việc làm, về công ty, hay là bị bệnh, cậu đều rất lo lắng, bởi vì cậu biết cậu phải yêu ông, quan tâm ông gấp đôi những người khác, cậu phải yêu ông luôn cả phần của mẹ, lo lắng cho ông thay phần của mẹ. Và quan trọng nhất ông là người thân duy nhất mà cậu còn trên đời này.
Kể ra hết mọi chuyện buồn giấu kín trong lòng bấy lâu, Junsu thấy thoải mái hơn nhiều, và khó khăn lắm cậu mới nén được những giọt nước mắt đang trực chờ nơi khóe mắt. Người kể chuyện thì thành công kềm nén tình cảm của mình, nhưng không ngờ người nghe lại khóc nức nở. Jaejoong dựa đầu vào lòng Yunho mà không ngừng khóc như rằng anh biết được cậu không thể khóc trước mặt họ nên đã khóc thay cậu. Không chỉ có anh, mà cả Yunho và Changmin cũng cảm động không kém, họ không thể tưởng tượng nỗi nếu như họ trong hoàn cảnh của anh thì sẽ ra sao, 19 năm sống không có một niềm vui mà còn phải lãnh chịu sự lạnh lùng từ người cha, oán hận bản thân đã hại chết người mẹ. Càng biết nhiều về Junsu thì Yoochun càng thấy khoảng cách giữa họ càng xa, nhưng khoảng cách càng xa thì anh lại càng yêu cậu. Một người sinh ra và trưởng thành trong hoàn cảnh không tình yêu thương từ người thân như cậu làm sao có thể thật lòng cười thật tươi, nụ cười thật trong sáng, lại có thể mang niềm vui đến cho những người xung quanh. Càng biết về cậu thì anh càng yêu cậu hơn, càng muốn chăm sóc và bảo vệ cho cậu. Anh đã thầm cảm ơn mẹ cậu đã mang cậu đến với thế giới này rồi để ngày hôm nay bước vào cuộc đời anh, trái tim anh.
Yên lặng bao trùm căn phòng thật lâu. Yunho thì không ngừng an ủi, vỗ dành Jaejoong, còn hai người kia chẳng biết nói gì với cậu. Và việc cậu không tỏ ra đau lòng làm cho họ càng bối rối. Sau một lúc, Changmin đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng nơi đây với câu hỏi của anh. –“Junsu này, khi nãy cha mẹ Yoochun và cậu ở trong phòng sách nói gì thế?”
Chỉ chăm chú nghe Junsu kể chuyện và cảm thông cho cậu, họ đã quên mất. Junsu chỉ mỉm cười với câu trả lời thành thật. –“Cũng không có gì quan trọng. Chỉ là bác trai và bác gái đã cho tớ xem những tấm hình của mẹ khi còn sống mà thôi. Và kể cho tớ nghe nhiều chuyện liên quan tới mẹ.”
“Chỉ kể chuyện mà mất hơn 2 tiếng sao?”- Yunho bàng hoàng trước việc cậu ở trong phòng sách với hai ông bà hơn cả 2 tiếng mà chỉ kể chuyện xưa.
“Không chỉ là kể chuyện, thứ 4 tuần sau là ngày giỗ của mẹ, hai bác đã hỏi tớ có đến thăm mộ mẹ hay không?”- Cậu khẽ mỉm cười đáp lại. Tuần sau là sinh nhật của cậu sao? Cả đám chẳng một người nào biết cả và cảm thấy họ làm bạn thật quá thất bại. Về phần Yoochun, anh hết sức ngạc nhiên, tại sao cậu có thể mỉm cười như thế khi nhắc đến ngày giỗ của mẹ, là ngày cậu đau lòng nhất.
“Vậy cậu có đi không?”- Yoochun quan tâm hỏi. Vào ngày này thì năm nào anh cũng đi theo ba mẹ đến đó, nhưng không một lần nào anh nhìn thấy cậu. Việc này chỉ có mỗi anh là biết mà thôi vì 3 người kia hoàn toàn không quen biết gia đình cậu.
“Dĩ nhiên là có, nhưng phải sau khi mọi người rời khỏi.”- Họ trợn mắt nhìn cậu khó hiểu, tại sao lại phải chờ hết những người đến thăm mộ bỏ đi thì cậu mới xuất hiện. Và khi họ hỏi cậu tại sao thì cậu chỉ trả lời. –“Tớ không muốn cha thấy tớ lại nỗi giận, nhất là vào ngày giỗ của mẹ.”
Đến thăm mộ mẹ vào ngày giỗ cũng phải lén lút lấp ló như vậy, để làm chi? Chỉ để người cha không cần phải nhìn thấy cậu vào ngày này để rồi nghĩ đến người mẹ đã qua đời và đau lòng hơn. Nhưng còn cậu thì sao? Đã làm biết bao chuyện cho người cha mà không cần biết kết quả là gì. Nhưng có lẽ năm nay sẽ có chuyển cơ, ít ra năm nay cả bốn người bạn thân, anh em thân sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho cậu, không để cho cậu qua ngày sinh nhật thứ 19 lẻ loi và cô đơn. Như vậy đối với cậu là quá đủ, quá hạnh phúc.
~~***~~
Buổi chiều của những ngày sau đó, Yoochun và Junsu đều ra sân cỏ đằng sau trường học, bên gốc cây quen thuộc. Cậu đã tâm sự với anh rất nhiều chuyện, về việc cậu ao ước biết bao có một bữa ăn với người cha, được ông ôm cậu vào lòng cho dù cậu đã trưởng thành. Cậu còn nói cho anh biết ấn tượng đầu tiên của cậu về anh kém như thế nào, đáng ghét như làm sao, nhưng anh chỉ nhìn cậu mà cười. Cũng có hôm anh đã kể cho cậu nghe những khi cha cậu đến nhà anh, chơi cờ với cha anh, nói cho cậu biết những khi ông ta cười rất đẹp trai. Junsu thật ngưỡng mộ anh, không biết khi nào cậu mới đạt được mong ước mỗi năm của mình. Không những chỉ tâm sự với nhau, có nhiều khi họ còn đùa giỡn với nhau, đuổi rượt đối phương, họ cười rất nhiều. Không biết tự khi nào nụ cười ấy đã để lại trong lòng Junsu rất nhiều tình cảm, cậu thấy thoải mái, dễ chịu khi ở bên cạnh anh, nôn nóng đến những thời gian họ có thể ngồi dưới gốc cây tâm sự. Park Yoochun đã dần trở thành một người quan trọng trong lòng cậu mà ngay cả cậu cũng chẳng biết. Những cảm giác này là gì? Đó có phải là tình yêu mà người ta thường hay nói không nhỉ?
Và ngày thứ 4 cuối cùng cũng đã đến. Ngày hôm ấy cả Yoochun và Junsu đều không đến trường, không một ai trong trường biết rõ nguyên nhân, ngoại trừ bộ ba YunJaeMin. Yoochun thì phải theo cha mẹ anh đến viếng mộ của bà Kim. Tuy lễ diễn ra không lâu lắm, nhưng cũng có khá nhiều người đến tham dự; nhân viên trong công ty ông Kim, nhất là những người trong ban hội đồng, những người bạn thân thiết như là ông bà Park. Phần lớn người đến đây chỉ để chi buồn cùng ông, đốt một cây nhang cho bà Kim rồi thì rời khỏi. Cả gia đình Yoochun thì ở nơi đó cho đến phút cuối. Đã qua bao nhiêu năm, nhưng mỗi khi nghĩ đến người vợ đã qua đời thì ông lại đau lòng, những kỷ niệm xưa cứ tràn về, rõ ràng từng chi tiết. Ông Park vỗ nhẹ lên vai ông bạn thay cho lời an ủi.
Từ xa, Junsu có thể nhìn thấy tất cả những người đến thăm mộ mẹ cậu ngày hôm nay, nhìn thấy từng người, từng người rời khỏi, nhưng cha cậu và gia đình họ Park vẫn còn ở lại. Thời gian cứ như thế mà trôi qua, và cuối cùng thì cậu cũng nhìn thấy bốn người họ ra về trong những chiếc xe sang trọng. Tuy khoảng cách rất xa, nhưng cậu nhận thấy cha rất buồn bởi vì ông cứ đứng bất động nhìn mộ bia của mẹ thật lâu. Một khi đã nhìn thấy hai chiếc xe kia đã chạy rất xa, cậu mới quyết định xuất hiện, đi đến thăm mộ mẹ.
Cậu đặt trước mộ một bó hoa lan vàng, loại hoa mà bà thích nhất khi còn sống trên đời, rồi thì cậu quỳ xuống trước bà, gương mặt vương đầy ưu buồn. Nhìn tấm hình trên mộ bia thật lâu, tấm hình mẹ cậu đang mỉm cười trìu mến, cậu từ từ cảm thấy khóe mắt mình càng lúc càng cay. Cậu không thể khóc, nếu cậu khóc thì mẹ sẽ không yên lòng, sẽ lo lắng cho cậu. Sau một lúc tự kềm chế tâm trạng, cậu lại có thể mỉm cười nhìn mẹ.
“Mẹ ơi, Junsu lại đến thăm mẹ đây.”- Cậu cất tiếng nói trước mộ bia như cậu vẫn thường tự tâm sự với tấm hình của mẹ trong ví. – “Con xin lỗi, hôm nay con lại thức dậy trễ nên không kịp theo cha đến thăm mẹ. Nhưng con hứa năm sau con sẽ cố gắng đến chung với cha, nên mẹ đừng có lo cho cha và con.”- Yên lặng một tý, Junsu mới tiếp tục. –“ Cha vẫn còn khỏe lắm, nhưng đã hơi ốm đi, nhưng mẹ yên tâm, chồng của mẹ vẫn còn đẹp trai lắm, có nhiều người đàn bà muốn mà không được, bởi vì cha chỉ yêu mỗi mẹ mà thôi….Công ty của cha làm ăn càng ngày càng tốt, đã có thêm một chi nhánh ở Anh Quốc rồi đấy.”- Cậu mỉm cười nhưng sao nó có pha chút cay đắng.
“Con và cha sinh hoạt được tốt lắm. Mỗi ngày hai cha con cứ chơi đánh cờ với nhau. Cha chơi rất giỏi,… con không thể nào thắng cha được…”- Đó là những lời nói dối đẹp mà cậu vẫn thường hay nói với mẹ mỗi khi cậu đến thăm mộ vào ngày này. Và rồi lại nước mắt đã đọng lại, đang chực trờ tuôn chảy. –“Thật đó, cha thương con lắm… rất là thương con… thường hay khen con trước mặt các bạn của cha…”- Không xong rồi, cậu đã không kềm được nước mắt rồi, nó thi nhau rơi dài trên má. Cậu ghét bản thân mình tại sao lại yếu đuối khóc trước mộ mẹ, nhưng chỉ lúc này thôi, xin hãy cho cậu khóc một lúc thôi rồi cậu sẽ có thể cười trở lại, trở lại với Kim Junsu lúc nào cũng tươi cười.
Đoạn, một bàn tay đặt lên vai cậu từ phía sau, quay lại thì cậu đã nhìn thấy người cha mà cậu yêu quý nhất trên đời đang đứng đó. Ông đã nghe hết tất cả những lỡi nói, những nỗi niềm của cậu. Những năm qua ông cứ cho rằng cậu chẳng hề quan tâm đến người mẹ đã qua đời để sinh cậu ra bởi vì không một năm nào vào ngày này cậu xuất hiện tại phần mộ. Cậu lúc nào cũng cười nói vui vẻ với những người làm trong nhà, nhưng ông thật sự không ngờ được những nụ cười kia chỉ là bề ngoài của cậu, cậu chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc. Tuy rằng ông đã rất lạnh nhạt với cậu, nhưng cậu vẫn cứ nói tốt cho ông trước mặt mẹ. Bây giờ ông mới biết rằng nếu như ông cảm thấy đau buồn về cái chết của người vợ thì cậu lớn lên trong gia đình không có mẹ lại còn bị người cha hờn ghét thì càng thêm đau khổ. Nếu như hôm nay Yoochun không nói cho ông nghe hết mọi chuyện và mang ông trở lại nơi này thì có lẽ cả đời này ông cũng không biết đứa con trai duy nhất đã làm nhiều chuyện mà ông không biết.
Ông nhìn cậu với đôi mắt cảm động, chứa chan tình yêu, khác hẳn ánh mắt lạnh lùng vô cảm mà cậu thường thấy. –“Thì ra có nhiều việc con đã giấu cha.”
“Con…con…”- Cậu lắp bắp không nói lên lời nào, không biết phải nói gì. Lòng cậu càng trở nên lo lắng hơn, trái tim đập loạn nhịp. Cha đã nhìn thấy hết tất cả rồi, cậu phải làm sao đây. Không biết cha có nỗi giận và trách cậu tại sao lại đến đây. Cậu kinh hãi trước cái ý nghĩ rằng cha cậu sẽ ra lệnh từ nay cấm cậu đến đây.
Nhưng khi lời nói tiếp theo của ông kết thúc thì cậu lại giàn giụa nước mắt. Câu nói của ông chỉ đơn giản như là –“Vậy mà cha đã trách lầm con trong bao nhiêu năm nay, đã không quan tâm tới con, cha xin lỗi Junsu àh…con có thể tha lỗi cho cha không?”
Ông vẫn đứng đó với gương mặt trìu mến mà lần đầu tiên cậu nhìn thấy. Cậu không thể tin rằng cha cậu lại nói những lời kia, cậu cảm động chạy đến bên ông, ôm lấy người ông và khóc tức tưởi. –“Con… con chưa …bao giờ giận …cha chuyện gì…”- Ông ôm lại cậu rồi thì vỗ nhẹ lên lưng cậu. Đôi mắt ông cũng đã ngấn lệ.
Nhìn thấy hai cha con họ đã thân lại, Yoochun mỉm cười. Đây là món quà ý nghĩa nhất mà anh có thể nghĩ đến để tặng cậu thay quà sinh nhật thứ 19. Có thể làm cho ước nguyện của người mình yêu trở thành hiện thực không những cậu vui mà anh cũng được mãn nguyện. Cái tâm kết này phải cần có người thứ ba đứng ra giải quyết và anh đã là người thứ ba quan trọng đó. Để cho họ những giây phút ấm áp bên nhau, Yoochun yên lặng rời khỏi. Họ đã bao nhiêu năm không trò chuyện, không tâm sự, chắc hẳn giờ đây có rất nhiều điều muốn nói với đối phương.

No comments:

Post a Comment