Chap 7
Ngồi lại bàn ăn trong nhà, Junsu vẫn không sao tin được ước nguyện năm nay của cậu đã trở thành hiện thực. Cậu đang ngồi chung một chiếc bàn dài trong phòng ăn của nhà, ngồi bên cạnh cậu là người cha mà cậu kính nể và yêu thương nhất. Cậu vẫn còn cho rằng đây chỉ là một giấc mơ mà khi cậu tỉnh dậy thì mọi việc sẽ biến mất và cậu sẽ trở lại với cuộc sống của 19 năm nay. Nhưng không, đây là sự thật, ông đang ngồi trước cậu, nói chuyện cười đùa với cậu. Những người làm trong gia đình cũng kinh ngạc trước quan hệ đột nhiên trở tốt của hai cha con. Bà bảo mẫu của Junsu cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của ông chủ ở 19 năm trước. Ông thật đã trở về với con người của năm xưa. Bà còn thầm mừng cho cậu, kể từ ngày hôm nay cậu đã có cuộc sống mà cậu mong ước, thật sự hạnh phúc và vui vẻ. Những nụ cười của Junsu đã thật sự phát lên từ đáy lòng, giọng cười đặc biệt của cậu đã làm cho ông Kim cười theo mà không biết vì lý do gì. Ngay cả bản thân ông cũng không tin được có một ngày ông có thể trò chuyện vui vẻ với con trai của mình. Tin rằng bây giờ linh hồn của bà Kim trên trời cũng được yên lòng.
Cậu đã kể những chuyện khi đi học, những chuyện vui, chuyện buồn, và cả việc bị đám bạn trong trường làm khó cậu cũng nói cho ông biết. Mặc dù ông tức tối khi biết những việc làm của họ, nhưng ông cũng hài lòng khi cậu tìm được những người bạn thành thật, quan tâm đến cậu. Ông mỉm cười khi nghĩ đến con trai duy nhất của mình lại là bạn thân với con trai của lão Park, và anh ta còn rất quan tâm tới cậu.
“Con và Yoochun quen lâu lắm rồi ư?”- Ông có chút tò mò với quan hệ giữa họ, bởi vì hai gia đình là thâm giao, nên ông cũng mong rằng họ sẽ trở thành bạn thân như ông và ông Park.
“Dạ không, chúng con chơi thân với nhau cũng chỉ mới hơn 1 tháng nay thôi.”- Cậu cầm ly nước cam lên uống. -“Thật ra thì lúc mới gặp Yoochun thì cậu ấy không thích con lắm đâu, còn vì cậu ấy mà con bị đám bạn trong lớp làm khó. Nhưng gần 2 tuần sau thì trở thành bạn thân… Tại sao cha lại hỏi vậy?”
“Không, chỉ là cha thấy cậu ấy rất quan tâm con.”- Ông cũng khá ngạc nhiên khi họ chỉ quen nhau vỏn vẹn 2 tháng mà anh lại tốt với cậu đặc biệt như vậy. Không lẽ…ông là một người sáng suốt và nhạy bén thì làm sao lại không nhận ra chứ. -“Như là cậu ấy có ý với con đó.”
Cậu nhìn ông, sợ rằng ông sẽ không thích những người yêu cùng phái như anh và không chừng sẽ là cậu. –“Con biết chứ, nhưng…”
Biết ngay cậu nghĩ gì, ông mỉm cười. –“Cha không phải là những người kỳ cựu và truyền thống như những ông cụ đâu. Cha cũng không phải lớn tuổi mắt mờ mà không nhận ra con cũng có tình cảm với cậu ấy. Chỉ cần hai đứa thật sự yêu nhau thì đến với nhau thôi. Cha nhất định sẽ ủng hộ con.”
“Con yêu Yoochun ư?”- Những lời nói của cha cậu làm cậu không thể tin nỗi, cậu chỉ biết cậu xem anh như một người bạn thân, có thể là thân hơn bạn thân một chút, vui vẻ khi ở bên cạnh cậu ta, khi không gặp thì có chút nhớ nhung, thấy cậu ta cười thì cậu cũng cười theo, nhưng như vậy đâu phải là yêu. Đó là những gì mà đầu óc đơn giản của cậu khẳng định.
“Đúng vậy, ánh mắt của con mỗi khi nhắc đến Yoochun đã khiến cha khẳng định điều ấy.”- Ông tuy có phần lớn tuổi, nhưng vẫn còn tinh mắt, chỉ cần nhìn phản ứng của cậu một lát thôi thì đã biết hết nỗi lòng của đứa con trai.
Mình đã yêu Yoochun sao? Cậu không ngừng hỏi bản thân. Những cảm giác mà anh mang đến cho cậu gần đây thật đã khác xa với lúc trước, ở bên anh cậu rất vui, rất thoải mái, không có ưu phiền gì, việc gì cũng có thể nói với anh. Không gặp anh thì cậu lại thấy bức rức trong lòng, mong được gặp anh. Tất cả những cảm giác đó cậu đều không biết là gì cho đến khi cha cậu nói cậu đã yêu Yoochun thì cậu mới phát hiện thì ra đó chính là tình yêu. Cậu đã yêu Yoochun.
~~***~~
Nhưng khi cậu biết những cảm giác kỳ lạ kia là tình yêu thì hành động của cậu đối với Yoochun có phần thay đổi. Mỗi khi gặp anh ở bất kỳ nơi nào cậu cũng cố ý lẫn tránh, nhưng có nhiều lúc lại nhìn anh không chớp mắt nhưng khi anh phát hiện ánh mắt của cậu thì cậu lại lãng đi nơi khác. Mỗi khi anh hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì mà trông cậu có vẻ thẫn thờ thế thì cậu lại đỏ ửng đôi má, mỗi khi anh đến gần cậu thì cậu lại cảm thấy gượng ngùng. Thật ra cậu cũng rất muốn nói với anh biết tình cảm của mình, nhưng cũng chỉ tại cái trái tim yếu đuối, dễ mắc cỡ của cậu đã phá hư tất cả. Những lúc muốn nói yêu anh trong một hoàn cảnh lãng mạn chỉ có 2 người ở dưới gốc cây quen thuộc, nhưng chỉ mới gọi tên anh thì cậu đã lấp bấp không nói nên lời. Trong đầu cứ nghĩ thôi nếu như không thể nói thì hãy hát một bài trữ tình nào đó trong hoàn cảnh lãng man kia cũng được, nhưng cuối cùng thì cậu cũng chỉ hát những bài hát về mẹ, về bạn, về bất cứ thứ gì trên đời ngoại trừ tình yêu về anh. Cậu thật ghét tính nhút nhát này của mình, cho dù có chơi những trò chơi cảm giác mạnh nhất trong khu giải trí như là đi tàu bay, nhảy từ trên cao xuống mặt đất cậu cũng chẳng cảm thấy sợ, nhưng sao chỉ nói 3 chữ ngắn gọn mà khó đến thế.
“Junsu àh, dạo này em và Yoochun đã xảy ra chuyện gì vậy?”- Yunho ngồi kế bên cậu khi cậu đang trách bản thân tại sao lại bỏ lỡ một cơ hội tốt như hôm nay khi chỉ có hai người rửa chén dưới bếp. Tuy không khí chẳng có gì gọi là lãng mạn, nhưng ít ra thì chỉ có 2 người họ.
Giật mình trước câu hỏi của Yunho, cậu tỏ ra chẳng có gì. –“Bọn em …đâu … đâu có chuyện gì.”
Tiếc thay giọng nói ánh mắt của cậu đã bán đứng cậu, anh nhìn thẳng vào mắt Junsu với vẻ nghiêm khắc quen thuộc. –“Đã là anh em thì phải nói thật, em đừng nghĩ là gạt được anh.”
“Em … em…”- Cậu lúng túng, không biết có nên nói cho Yunho biết không, nhưng dù sao thì cũng phải nói. –“em nghĩ có lẽ em đã yêu Yoochun rồi.”
Cậu không bao giờ ngờ được phản ứng của Yunho khi cậu nói với anh chuyện này. Anh ấy vui như thể mình đã trúng số độc đắc. –“Thật sao? Vậy thì hay quá, em yêu Yoochun và cậu ta cũng yêu em thì quá tuyệt rồi còn gì! Tại sao lại không nói cho cậu ta biết.”- Anh vui với cái ý nghĩ hai người em của mình đã tìm thấy một nữa còn lại, có thể tìm được hạnh phúc như anh và Jaejoong.
“Nhưng…”- Trước giọng nói có vẻ lưỡng lự của Junsu thì Yunho có chút bận tâm, không lẽ đã xảy ra chuyện gì, hoặc giã có gì thay đổi trong quan hệ và tình cảm của hai đứa. Và rồi thì cậu cũng nói tiếp. –“nhưng Yoochun đã làm rất nhiều việc vì em, và em cảm thấy nếu em chỉ nói 3 chữ đơn giản đó thì như là không đủ nói lên hết tình cảm của em dành cho cậu ấy.” - Thì ra là như vậy. Ba chữ ‘tớ yêu cậu’ không thể hiện được hết những tình yêu cậu trao cho anh. Vì cậu mà anh đã trao ra rất nhiều, nhưng chỉ nhận lại ba chữ đơn thuần ấy thì không công bằng đối với anh.
“Cũng đúng…”- Yunho cũng biết rõ những gì mà Yoochun đã làm cho cậu, biết rõ tình yêu của anh dành cho cậu, và cũng hiểu được nỗi lòng của Junsu muốn làm gì đó để đáp lại tình yêu của anh. Nhưng thật cả Yunho cũng không biết làm sao giúp cậu, bởi vì anh cũng là một kẻ khờ khạo trong tình yêu. Nếu như lúc trước không có sự giúp đỡ của Junsu thì không biết chừng nào anh mới có thể tỏ tình với Jaejoong và hạnh phúc bên cậu ta như bây giờ.
Đoạn, như nghĩ ra được chuyện gì đó, anh vội lên tiếng. –“Anh nghĩ ra rồi Junsu à! Anh biết làm sao giúp em tỏ tình với Yoochun!”- Nguyên một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trên gương mặt của cậu. Chẳng hiểu Yunho đang nói gì, cậu chỉ biết nhìn anh mà thôi.
~~***~~
Ở một căn hộ khác trong cùng một tòa nhà, cũng có hai người đang trò chuyện trong phòng khách. Đó là nhà của Jaejoong. Cậu đang xem tivi thì Yoochun đã bấm chuông nhà cậu. Jaejoong không rõ anh đến tìm cậu có chuyện gì, nhưng chỉ được một lúc thì anh đã lên tiếng.
“Anh Jaejoong này, anh nghĩ thế nào nếu như em tỏ tình với Junsu vào ngày hội thể thao của trường?”- Anh đi thẳng vào vấn đề, làm cho Jaejoong muốn sặc trong khi đang uống ly nước táo.
“Em muốn thắng được giải thưởng của cuộc thi thể thao để tặng cho Junsu à?”- Thật ra Jaejoong ngạc nhiên không phải là vì việc Yoochun muốn tỏ tình với Junsu. Chuyện anh yêu cậu ấy thì người mù, người suy khờ cũng biết, cũng nhìn thấy. Việc mà Jaejoong ngạc nhiên nhất đó là anh muốn tham gia cuộc thi thể thao. Trong bao nhiêu năm quen biết, cậu chưa từng thấy Yoochun tham gia bất kỳ một môn thể thao nào trong trường, đừng nói chi là thi đấu. Nhưng không ngờ chỉ vì muốn tỏ tình với Junsu mà đã làm việc xưa nay chưa từng làm.
“Đúng vậy! Em muốn thắng được chiếc khăn quàng trong cuộc thi để tặng cho cậu ấy.”- Yoochun kiên quyết nhìn cậu. Ánh mắt đó thật quả quyết, và cậu tin chắc rằng anh sẽ làm dành được phần thắng dễ dàng trong cuộc thi, bởi vì cậu biết thể thao là sở trường của anh.
Ngôi trường Xiwah này có một phong tục, đó là mỗi năm trường đều tổ chức một cuộc thi thể thao cho học sinh toàn trường và một cuộc bỏ phiếu chọn ra công chúa của trường. Cuộc thi thể thao thì rất dễ, tên của mỗi học sinh sẽ được chọn lọc bằng máy vi tính, từ đó sẽ phân ra thành từng nhóm, và tùy vào môn thể thao đó là môn gì mà có số nhóm tham dự khác nhau. Nhóm nào thắng cuối cùng thì sẽ nhận được phần thưởng là một cái khăn quàng. Bởi vì học sinh trong trường toàn là con nhà quyền quý và giàu có, họ có thể mua được những gì họ muốn, do vậy phần thưởng có lớn đến cỡ nào thì họ cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng với phần thưởng là một cái khăn quàng đơn giản thì lại là chuyện khác. Còn về phần bỏ phiếu chọn ra công chúa của trường thì càng đơn giản. Những nam sinh trong trường đều có quyền điền đơn tham dự. Sau khi ban giám khảo chọn ra 5 người có khả năng thì sẽ công bố ra và những học sinh khác trong tay có một phiếu bầu. Họ sẽ bỏ phiếu cho người mà họ muốn trở thành công chúa của trường. Và người thắng cuộc sẽ đạt được danh hiệu này và một hộp chocolate thơm ngon. Tại sao phần thưởng chỉ là một cái khăn quàng và một hộp chocolate? Lý do thật đơn giản. Trường Xiwah có một truyền thuyết, đó là nếu người thắng cuộc của một trong hai cuộc thi, khi nhận được khăn quàng hay chocolate thì họ có thể tặng nó cho người mà họ yêu và kèm theo nó là một câu tỏ tình. Nếu như người nhận món quà đó và lời tỏ tình cũng yêu lại người kia thì họ nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau, mãi mãi không rời xa. Và nếu như cả hai người đều nhận được khăn quàng và chocolate, rồi thì tặng lại cho đối phương thì càng thêm tốt đẹp, càng thêm lãng mạn, và nụ hoa tình yêu của họ sẽ nở rực rỡ suốt cả một kiếp. Đó là truyền thuyết và cũng là phong tục của trường bấy lâu nay.
~~***~~
“Sao cơ?”- Yunho lớn tiếng kêu to khi nghe Jaejoong nói Yoochun muốn tham gia cuộc thi thể thao toàn trường vì muốn được cái khăn quàng để tặng cho Junsu.
Thấy phản ứng quái đảng của anh, cậu hỏi. –“Cậu làm gì mà phản ứng lớn thế?”
“Tại… tại vì tớ…”- Anh nhìn cậu rồi thở dài và kể lại câu chuyện ngày hôm qua, khi Junsu bảo rằng cậu muốn làm một việc gì đó đặc biệt để tỏ tình với Yoochun.
Khi ấy Yunho đã nói cho cậu nghe truyền thuyết của trường và phong tục hằng năm quen thuộc. Một khi cậu biết được, Junsu đã quyết định sẽ thắng cho bằng được cuộc thi thể thao đó để dành được cái khăn quàng đầy ý nghĩa, bởi vì cậu không tự tin thắng được cuộc bầu phiếu cho công chúa. Vị trí ấy hằng năm vẫn thuộc về Jaejoong, và khi nói đến công chúa thì người ta sẽ liên tưởng đến những gì rực rỡ, xinh đẹp mà quyến rũ. Cậu cho rằng nếu phải thi với Jaejoong về vẻ đẹp lộng lẫy thì nhất định sẽ bị thua cuộc. Do vậy cậu đã hạ quyết tâm thắng cho được vị trí hạng nhất trong môn thể thao.
Nghe hết những gì Yunho kể mà cậu không thể tin được hai người kia cùng một lúc nghĩ cho đối phương, nhưng nếu cả hai cùng tranh nhau món quà thưởng như vậy thì không phải là cách hay. Trong giây phút rối loạn nghĩ ngợi làm sao giải quyết thì cậu đã nghĩ ra một phương pháp thập toàn.
Lục đục tìm trong túi xách một tờ đơn do thầy chủ nhiệm phát cho mỗi đứa trong lớp, Jaejoong bắt đầu điền vào. Không sai, đó là tờ đơn dành cho các nam sinh muốn tham dự cuộc thi công chúa của trường. Thế nhưng thay vì điền vào khung tên người tham tuyển tên của mình, cậu đã đề tên của Junsu. Yunho hết sức ngạc nhiên nhìn cậu và hỏi tại sao cậu lại làm như thế, và Jaejoong chỉ mỉm cười. Thật ra mỗi năm cậu tham gia tuyển chọn công chúa cho trường chỉ vì muốn gợi sự chú ý từ Yunho mà thôi, nhưng bây giờ thì đã có được anh thì lý do gì phải bôn ba, cực khổ làm những chuyện dư thừa như thế. Nếu vậy thì tại sao không để cơ hội đó lại cho Junsu, không chừng cậu ta được nhiều học sinh khác yêu thích và sẽ trở thành công chúa của trường năm nay. Thế nhưng Yunho lại có một lo lắng khác, anh không biết Junsu có đồng ý cho họ làm như thế không. Và ngay lập tức Jaejoong xua đi lo lắng của anh, bảo rằng Junsu đã làm nhiều chuyện cho họ, giúp họ đến với nhau và lần này là cơ hội cho họ làm lại chút việc cho cậu. Anh tuy có hơi đắng đo, nhưng rồi cũng đồng ý. Họ cùng nhau điền đơn tham tuyển cho Junsu, lấy một tấm hình của cậu dán lên đơn và ngay ngày hôm sau gửi lên văn phòng.
~~***~~
Một tuần sau đó trường học trở nên sôi nỗi hơn ngày thường, những lớp học đều chọn ra những học sinh sẽ tham dự cuộc thi thể thao, và môn thể thao sẽ được thi đấu sẽ là chạy tiếp sức. Tên của những thành viên đó sẽ được đưa vào máy vi tính và sẽ chọn lựa thành viên cho từng đội. Do vậy mỗi nhóm học sinh sẽ gồm 5 người, và trong nhóm đó họ sẽ chọn ra trưởng nhóm và nếu như nhóm đó đạt được hạng nhất thì trưởng nhóm sẽ là người nhận được phần thưởng. Trong ngày thứ hai đầu tuần, ban giáo viên của trường công bố tên của những thành viên trong 20 nhóm khác nhau cho cuộc thi chạy tiếp sức, và 5 ứng cử viên có khả năng nhất cho cuộc bầu chọn công chúa của trường. Việc làm cho mọi người ngạc nhiên nhất không phải việc Junsu đã khác nhóm với Yoochun, việc họ không ngờ nhất là trong 5 tên ứng cử viên kia lại có tên cậu. Ngay cả Junsu cũng không biết tại sao tên của mình lại được chọn, nhưng đã phóng lao thì theo lao, cậu đành phải chấp nhận.
Hai tuần sau đó trôi qua rất nhanh, học sinh của trường ai nấy đều nôn nao mong cho đến ngày thi chính thức. Mỗi nam sinh đã bắt đầu suy nghĩ và cuối cùng quyết định phải bỏ phiếu cho ai trong cuộc thi “công chúa” của trường. Trong khoảng thời gian này, 20 nhóm học sinh kia thi đấu với nhau để loại từng nhóm ra khỏi vòng thi. Mỗi ngày đều kích động và sôi nỗi như nhau. Việc đội của Yoochun dành được thắng lợi trong các vòng loại không ai trong trường cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì không ai không biết sở trường của anh là thể thao, nhưng điều họ không ngờ được là Junsu cũng là một người giỏi về thể thao. Đội cậu trong mỗi cuộc thi đều bỏ đối thủ một khoảng thời gian khá xa. Trong lòng cậu và anh đều có phần lo lắng, nếu như đội kia thật sự vào vòng chung kết thì hai người sẽ đối mặt trong cuộc thi cuối cùng. Nhưng vì tinh thần thể thao trong họ, họ biết họ không thể nhường đối phương, bởi vì như vậy xem như là khinh thường người kia, và nếu họ thật yêu đối phương thì phải dồn hết tâm trí và thể lực vào cuộc thi cuối cùng, như vậy khi dành được khăn quàng kia mới có ý nghĩa.
Và rồi cái gì đến thì nó cũng sẽ đến, hai đội thành công tiến vào chung kết là đội của Junsu và Yoochun. Cuộc thì cuối cùng sẽ diễn ra vào ngày mai, và cũng có nghĩa hôm nay sẽ là ngày công bố kết quả của cuộc bỏ phiếu cho ‘công chúa’ năm nay. Mọi người nôn nao ngồi trong lớp của mình mong đợi thầy hiệu trưởng thông bố kết quả trên loa phóng thanh của toàn trường. Changmin, Junsu và Yoochun thì đang ngồi quanh chiếc bàn của Changmin mà chơi đánh bài. Tuy rằng ngày mai họ sẽ là đối thủ của nhau trên ‘chiến trường’, nhưng đó là chuyện của ngày mai, hôm nay họ cũng vẫn là bạn bè thân. Trong hai tuần nay trường Xiwah chỉ dồn hết sức lực và tâm trí vào cuộc thi và bỏ phiều, nên trường đã không có chương trình dạy học cho đến khi cuộc thi kết thúc. Học sinh có thể tự do làm những việc họ thích trong trường, nhưng nhất định phải giữ trật tự. Do vậy ngay cả Yunho và Jaejoong cũng có mặt trong lớp 2G để chung vui và cũng để mong chờ kết quả người đoạt giải ‘công chú’ toàn trường. Người dự thì thì không hồi hộp, nhưng tại sao hai người này lại hồi hộp thế nhỉ, bởi vì họ biết được mọi chuyện bên trong. Nếu như Junsu thắng được trong cuộc bầu chọn thì ngày mai cậu sẽ không phải đối đầu với Yoochun trong cuộc thi cuối cùng, vậy thì họ mỗi người sẽ có được phần thắng quan trọng, một cái khăn quàng và một hộp chocolate.
Một khi tiếng nói của thấy hiệu trưởng vang lên từ loa phát thanh thì mọi người đều hồi hộp, nhất là Jaejoong và Yunho, trái tim của họ cứ đập thình thịch như thể đang chờ đợi một câu phán quyết của toàn án. Trong khi ba tên kia thì vẫn ngồi đó vui vẻ đánh bài và chẳng hề quan tâm.
“…và người dành được danh hiệu ‘công chúa’ năm nay của trường Xiwah chính là…”- Tiếng ông ồm ồm thông báo qua loa phóng thanh. –“…Là em Kim Junsu của lớp 2G!
Tiếng hò hét vang lên từ khắp ngõ ngách của trường. Không thể ngờ Junsu được nhiều nam sinh trong trường yêu thích, và đã dành được 83.6% số phiếu bầu. Đám học sinh kia thật cảm ơn trời là Jaejoong không tham dự cuộc tuyển chọn, nếu không họ không biết phải bỏ phiếu cho ai. Một người với sắc đẹp lộng lẫy làm say đắm lòng người, còn người kia thì dễ thương, khả ái, thêm vào nụ cười ấm áp chất chứa bao niềm yêu thương.
Khi nghe được kết quả, Yunho và Jaejoong vui mừng đến nỗi ôm chầm lấy nhau mà hò hét - “Thành công rồi.”- như thể họ là người đoạt giải không bằng, ngay cả những năm trước khi Jaejoong đoạt được giải này cậu cũng không vui như năm nay.
Còn về nhân vật chính của cuộc thi này, khi nghe thầy hiệu trưởng nói tên của mình trước toàn trường, cậu như bị điểm huyệt, bất giác ngồi đó, ngay cả những con bài cầm trên tay cũng rớt xuống dưới. Yoochun và Changmin cũng chẳng khác gì, họ ngạc nhiên nhìn sang đối phương và rồi Yoochun lại nhìn về hướng Junsu. Cả anh cũng chẳng ngờ có nhiều người yêu mến cậu như thế, không biết anh nên mừng vì cậu đã dành được phần thắng hay là nên buồn vì cũng có nhiều người đặt mắt xanh vào cậu.
Jaejoong ào đến bên cậu, ôm chầm lầy cậu rồi chúc mừng cậu đã đoạt giải. Những nam sinh trong lớp cũng vui thay cho cậu. Đây là lần đầu tiên lớp 2G có thành viên với danh hiệu ‘công chúa’ của trường. Thầy hiệu trưởng cùng một vài thầy cô giáo bước vào phòng học với món quà đặc biệt của trường. Ông đã tận tay đưa cho cậu hộp chocolate được gói lại kỹ lưỡng, và dĩ nhiên là một câu chức mừng. Cậu thẹn thùng làm cho đôi má đỏ ửng lên trông thật dễ thương. Nhìn cậu như thế này đây những tên nam sinh kia chỉ có thể chảy máu mũi mà lên phòng y tế nằm nghĩ thôi. Lớp 2G ngày hôm đó đặc biết sôi động hơn, họ ăn uống, hát hò, nhảy nhót hết nguyên một ngày hôm ấy. Đến khi mọi người về đến nhà, ai nấy cũng đều mệt mỏi nhưng rất vui.
*
*
*
Cầm lấy hộp chocolate trên tay, Junsu không biết phải xử như thế nào. Cậu đã nhìn nó hơn một tiếng rồi mà vẫn không nghĩ ra phải làm sao. Yunho từ phòng bước ra trong bộ đồ ngủ bởi vì anh mới tắm xong và chuẩn bị lên giường ngủ. Cũng đã hơn 11 giờ tối rồi mà. Nhìn thấy Junsu đã ngồi sững ở trên ghế sofa đã lâu, trước khi anh bước vào phòng tắm cho đến khi anh đi ra đây uống nước. Không biết cậu ta nghĩ gì mà chăm chú quá, lại còn nhìn sững hộp chocolate nữa chứ.
“Junsu àh, em có chuyện gì thế?”
Cậu nhìn anh mỉm cười như không có chuyện gì, nhưng đã sống chung nhà hơn hai tháng nay không lẽ anh lại không nhận ra rằng cậu có tâm sự hay sao. –“Em chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện mà thôi.”
Chắc có lẽ bên Jaejoong cũng được một thời gian, sức quan sát của Yunho cũng có chút tiến bộ. –“Có liên quan đến hộp chocolate sao?”
Khẽ gật đầu, Junsu bắt đầu nói những gì cậu nghĩ cho anh nghe. –“Em nhớ là anh đã có nói chiếc khăn quàng và hộp chocolate này đều có cùng một ý nghĩa. Vậy nếu như bây giờ em đã có hộp này rồi thì không cần phải thi để thắng trong cuộc chạy tiếp sức ngày mai. Em có thể dùng hộp chocolate này mà tỏ tình với Yoochun.”
“Đúng vậy.”- Đó cũng là lý do tại sao anh và Jaejoong lại nộp đơn dự thi cho cậu. Bởi vì họ không muốn nhìn thấy cậu và Yoochun thi với nhau để dành được chiếc khăn quàng ấy trong khi hai người đều có ý tỏ tình và tặng nó cho đối phương.
“Nhưng nếu vì em đã có hộp chocolate này mà bỏ cuộc thì Yoochun có thắng cũng không vẻ vang. Hơn nữa cậu ấy cũng có tinh thần thể thao, nếu như cậu ấy biết em đã nhường thì sẽ tự ái đó.” – Thì ra cậu đang lưỡng lự không biết có nên tiếp tục cuộc thi ngày mai không.
“Vậy không lẽ em định sẽ đối mặt với Yoochun trong cuộc thi ngày mai sao?”- Yunho đang lo lắng rằng mọi việc mà anh và Jaejoong làm trở thành vô nghĩ.
“Vâng, em đã suy nghĩ rất kỹ.”- Junsu đã quyết định sẽ làm hết mình trong cuộc thi ngày mai. Chỉ cần họ làm hết sức của mình, cho dù có thua thì cũng không cảm thấy khó chịu. Vì cậu yêu anh nên cậu phải đối mặt với anh và làm hết sức mình, như vậy mới đáng nhận được tình yêu của anh. –“Nếu em thắng trong cuộc thi ngày mai và nhận được chiếc khăn quàng thì em sẽ dùng nó để tỏ tình với Yoochun, nhưng nếu như em thua thì em sẽ dùng hộp chocolate này.”
Nói xong, Junsu bước vào phòng ngủ của cậu cùng với hộp chocolate đầy ý nghĩa, để cho Yunho ngồi đó chẳng biết xử sao. Tại sao mọi chuyện lại tiến triển đến giai đoạn này cơ chứ. Anh và Jaejoong chẳng thể nào nghĩ đến. Đoạn, anh đã chạy ào vào phòng, tóm lấy chiếc điện thoại di động trên bàn rồi lập tức điện cho Jaejoong. Và dĩ nhiên một khi cậu nghe hết những chuyện anh kể thì cũng chỉ biết nói –“Tại sao lại như thế được!”- Họ đã suy nghĩ rất nhiều cách để có thể thuyết phục Junsu, nhưng rồi cũng tự họ bát bỏ ý kiến đó. Suốt cả 2 tiếng sau đó, Jaejoong cuối cùng cũng nghĩ ra được kế, và họ quyết định ngày mai sẽ thực hiện kế hoạch ‘ma quỷ’ đó.
No comments:
Post a Comment